Cô bước ra khỏi tòa nhà, hít thở không khí trong lành. Nắng chiếu qua cửa sổ, NC hít hà mùi cà phê buổi sáng, lòng nhẹ bẫng như chưa bao giờ được hít thở. Chương mới của cuộc đời cô đã thực sự bắt đầu.
Một năm sau phiên tòa.
Cô ngồi trong căn hộ mới. Không rộng lớn như căn penthouse ngày xưa, nhưng đủ ấm cúng. Từng món đồ nội thất, từng bức tranh trên tường đều là do tự tay cô chọn, tự tay cô mua bằng số tiền giành lại được sau cuộc chiến pháp lý. Nó mang dấu ấn của riêng cô, không phải sự sắp đặt của ai khác.
Mỗi sáng, cô thức dậy không còn bên cạnh hơi ấm giả tạo. Thay vào đó là ánh nắng thật sự chiếu qua khung cửa sổ nhỏ hơn, đậu trên chậu cây xanh mướt cô tự tay chăm sóc.
Cô có một công việc mới. Không phải vị trí cao, nhưng ổn định và quan trọng là do chính cô tự tìm kiếm, tự phấn đấu. Lần đầu tiên trong đời, cô cảm nhận rõ ràng giá trị của sự độc lập tài chính. Mỗi đồng tiền kiếm được đều thấm đẫm mồ hôi và nỗ lực của chính mình. Cảm giác đó... tuyệt vời hơn bất kỳ chiếc túi xách hàng hiệu hay món trang sức đắt tiền nào anh ta từng mua cho cô.
Buổi tối, cô không còn nấu những bữa ăn thịnh soạn chờ đợi một bóng hình sẽ về muộn hay không về. Cô nấu những món mình thích, ăn một mình hoặc đôi khi mời Mai đến. Sau bữa ăn, cô không ngồi thơ thẩn trên sofa. Cô đăng ký một lớp học vẽ, ngồi tỉ mẩn pha màu, phác họa những thứ cô nhìn thấy, cảm nhận. Những nét vẽ nguệch ngoạc ban đầu dần trở nên có hồn hơn. Đó là cách cô giải tỏa, cách cô tìm lại những góc khuất trong tâm hồn đã bị tổn thương quá lâu.
Cô cũng bắt đầu viết. Không phải nhật ký hàng ngày, mà là những suy nghĩ, những cảm xúc, những ký ức được trút ra trên trang giấy trắng. Những đêm mất ngủ vì quá khứ ám ảnh, cô ngồi viết. Viết về sự tổn thương, về cơn giận, về sự giải thoát. Từng dòng chữ như gột rửa tâm hồn cô, giúp cô đối diện với những vết sẹo còn ẩn sâu bên trong.
Cô cắt đứt hoàn toàn mọi liên lạc với thế giới cũ. Số điện thoại cũ đã đổi. Tài khoản mạng xã hội cũ đã khóa. Cô không muốn bất kỳ tin tức nào về anh ta, về cuộc sống trước đây chạm vào cô nữa. Quá khứ đó... đã là một trang sách cũ cần được gấp lại.
Có lần, cô tình cờ gặp lại một vài người quen cũ ở trung tâm thương mại. Họ từng là những người ngưỡng mộ "cuộc sống hoàn hảo" của cô, và sau đó là những người xì xào, phán xét cô sau scandal.
- Ôi, [Tên NC] đấy à? Lâu quá không gặp!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Họ chào hỏi, ánh mắt dò xét.
- Chào các chị.
Cô mỉm cười nhẹ nhàng, không né tránh.
- Dạo này... em thế nào rồi? Nghe nói...
Carrot Và Tịch Dương
- Em vẫn ổn ạ. Rất ổn. Cảm ơn các chị đã quan tâm.
Cô trả lời, giọng bình thản, không chút bi lụy hay trách móc.
Họ nhìn cô, nhìn cách cô đứng thẳng lưng, ánh mắt tự tin, nụ cười thanh thản. Không còn hình ảnh người vợ dịu dàng, có chút phụ thuộc ngày xưa. Cô giờ đây mang một khí chất khác. Mạnh mẽ hơn, độc lập hơn.
- Trông em khác quá nhỉ?
- Vâng. Em nghĩ... em đã tìm thấy con người thật của mình.
Cô nói, nụ cười chân thành hơn. Họ không biết nói gì thêm, chỉ ậm ừ vài câu rồi lảng đi.