Tang Diệc chống tay lên cửa xe, cúi đầu nhìn người bên trong, giọng điệu âm u: “Mật mã sai.”
“Anh đã nhập gì?”
“160610.” Tang Diệc nhìn hắn chằm chằm, “Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là ngày thứ hai sau kỳ thi đại học, tức là ngày 10 tháng 6.”
“Là 10 tháng 6 sao?” Mục Văn Kiêu nhíu mày, “Sao tôi nhớ không phải ngày 10?”
“Chính là ngày 10.” Tang Diệc nghiến răng, “Tôi không nhớ nhầm, tôi rất chắc chắn, là ngày 10 tháng 6.”
“Anh chắc chứ?”
“Chắc chắn.” Tang Diệc trừng mắt, “Vậy cậu đặt mật mã ngày mấy?”
“Ngày 13.”
Tang Diệc không nhịn nổi nữa: “13 cái đầu cậu! Ngày 13 tôi bị cái tên đeo dây chuyền vàng chặn đường nhét vào bao tải, cậu…”
Tang Diệc chợt nhớ người trước mặt giờ đã là Mục Văn Kiêu, bèn cắn môi im lặng.
“Vậy à?” Mục Văn Kiêu nhướng mày, “Thế thì chắc là tôi nhớ nhầm, xin lỗi.”
Tang Diệc mặt không cảm xúc nhìn hắn: “Cậu cố ý đúng không?”
Mục Văn Kiêu không nhịn được khẽ nhếch môi: “Lên xe đi.”
Tang Diệc hậm hực: “Không lên.”
Mục Văn Kiêu nhìn anh, cũng không ép, chỉ tự mình xuống xe, giơ tay vẫy một chiếc taxi, mở cửa, đẩy Tang Diệc vào trong rồi ngồi theo.
Tang Diệc sững sờ: “Không phải chứ, cậu bị bệnh hả?”
“Anh không muốn đi xe tôi mà.” Mục Văn Kiêu hỏi lại.
Tang Diệc: “…”
Tang Diệc không thèm nói chuyện với hắn nữa, dựa vào cửa xe nhìn ra ngoài, trong lòng oán thầm—bình thường anh gọi taxi buổi sáng khó như lên trời, còn hắn chỉ cần giơ tay là có ngay. So với nhau, đúng là chẳng có cửa.
Tang Diệc hít sâu một hơi: “Đùa giỡn tôi vui lắm đúng không?” Rõ ràng là cố tình đặt sai mật mã.
Mục Văn Kiêu im lặng mấy giây, rồi gật đầu: “Đúng.”
Tang Diệc: “…”
Tang Diệc quay người bỏ đi, lần này thì bị Mục Văn Kiêu túm đai quần lôi vào trong.
Giám đốc ngân hàng đích thân giúp anh đổi mật mã. Tang Diệc giơ tay gỡ tay hắn ra, Mục Văn Kiêu ghé sát tai anh, trầm giọng nói: “Anh tin không, tôi có thể trói anh ở đây luôn.”
Tang Diệc lập tức buông tay, anh tin.
Ra khỏi ngân hàng, Mục Văn Kiêu đặt thẻ vào tay người đang sa sầm mặt: “Xong rồi, đừng giận nữa. Tôi nhớ rồi, không phải ngày 13, là ngày 10.”
Tang Diệc nheo mắt.
Mục Văn Kiêu nói tiếp: “Giờ thì anh có phải cũng phải nhớ rồi không? Không nói là cả đời, thì ít nhất cũng nhớ được bảy, tám năm nhỉ?”
Câu nói nghe rất đáng đánh đòn, nhưng Tang Diệc lại sững sờ.
Hồi lâu không lên tiếng, Mục Văn Kiêu giơ tay chạm vào thẻ: “Mua cho tôi chai Coca đi.”
Tang Diệc cầm thẻ bước vào cửa hàng tiện lợi bên cạnh, lần này suôn sẻ quẹt thẻ mua hai chai Coca ướp lạnh.
Hai người đứng trước cửa hàng tiện lợi, vừa uống Coca, vừa nhìn dòng xe cộ vào giờ cao điểm.
Không hiểu sao, tâm trạng bị khơi lên khi nãy lại dần dịu xuống. Có lẽ vì Coca đủ lạnh.
Mục Văn Kiêu cầm chai Coca trong tay, nhẹ nhàng cụng vào chai của Tang Diệc, giọng điệu ấm áp: “Quản lý Tang, hai chai Coca 7 tệ, 67 vạn 7419, tháng này anh còn… 67 vạn 7412.”
Tang Diệc mặt không cảm xúc quay đầu đi, Mục Văn Kiêu bật cười khẽ: “Ít thế này, chắc một ngày là xài hết nhỉ.”
Chai Coca trong tay Tang Diệc nghiêng xuống, đổ thẳng lên giày và quần của Mục Văn Kiêu, quay người đi thẳng.
Chiếc Bentley đen đỗ ngay bên đường, Chung Ninh nhìn thấy ông chủ nhà mình cười vui vẻ, không nhịn được thở dài—cũng không phải trúng số độc đắc, có gì đáng cười vậy chứ.