Phó Tu Chi quay đầu nhìn anh quay phim: "Xin lỗi."
Anh quay phim vác máy lắc đầu: "Tôi cũng không sao."
Tôi đứng bên cạnh Phó Tu Chi, ngẩng đầu nhìn trời: "Vậy bây giờ Phó tiên sinh định đi đâu?"
Phó Tu Chi im lặng hai giây: "Nóng quá, tìm quán net nào đó đi."
Ok, rất phù hợp với ấn tượng của tôi về Phó Tu Chi.
"Vậy thì tiếp tục đi thôi."
[Khúc ca bình tĩnh thật đấy, nếu là tôi chắc chắn sẽ tức giận rồi.]
[Cũng may, ít ra Phó Thần đẹp trai, nhìn cũng bớt bực chút.]
[Anh quay phim đúng là vất vả rồi, yêu cầu Lý Phàm Cốc thưởng thêm gà cho anh ấy!]
[Khúc ca vậy mà có thể ngồi gần Phó Thần như vậy, Phó Thần còn để cậu ấy ngồi lâu như thế mà không hề nhúc nhích, đây không phải là yêu thì tôi sẽ úp mặt vào bồn cầu!]
[Tôi muốn phản bác, nhưng không có lý do ~]
[Phản bác cái gì, tôi ủng hộ cậu ấy, Phó Thần anh mà cua được Khúc ca thì không chỉ fan yên tâm mà chương trình cũng yên tâm.]
[Chị dâu quá xuất sắc lại còn có biên chế, em không có ý kiến, đề nghị livestream cảnh giường chiếu!!]
[Khốn kiếp, Khúc ca là của bảo bối nhà tôi, Cố Phỉ!]
[Tô Dương cái gì cũng không thể thua, chị dâu cũng không được!]
[Fan Tô Dương bớt làm trò hề đi, mấy hôm trước chẳng phải còn gào thét là không thể có chị dâu sao?!]
Ba người một máy quay lại tiếp tục lên đường, bây giờ đỡ hơn lúc nãy rồi, ít ra không phải phơi nắng nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trên đường đi, tôi thỉnh thoảng lại liếc nhìn sang bên cạnh, không biết có gặp được cô bé bán hoa nào không, trên phim truyền hình toàn diễn như vậy.
Ba người chúng tôi cứ thế mà lê bước với tốc độ rùa bò, tôi bỗng nhiên phát hiện Phó Tu Chi nhìn sang bên phải mấy lần.
Tôi quay đầu nhìn theo, thấy một cửa hàng bán hoa, hoa hồng đỏ ở cửa ra vào trông thật rực rỡ và tinh tế.
Tôi nheo mắt, thì ra là cậu nhóc này buồn vì không được tặng hoa, lại còn cố tình giấu diếm.
Haizz ~ Nói đi nói lại cũng là lỗi của tôi, nếu tôi không mải chơi quên thời gian thì cậu nhóc này cũng đâu đến nỗi buồn.
Phải bù đắp cho cậu ấy mới được.
Nghĩ vậy, tôi vỗ vai Phó Tu Chi nói: "Đợi tôi một chút được không? Tôi mua chút đồ."
Phó Tu Chi nhìn tôi, gật đầu.
Tôi lập tức chạy vào tiệm hoa đó, khoảng cách quá xa nên Phó Tu Chi không nhìn rõ tình hình bên trong.
Ngay sau đó, tôi và một cô gái đi ra, cô gái rút một bông hồng ở cửa đưa cho tôi sambil cười.
Ánh mắt tôi lúc này toát lên vẻ dịu dàng, thoải mái hiếm thấy, Phó Tu Chi thầm nghĩ, thì ra Omega và con gái đều được cậu ta ưu ái.
Nhưng anh là một Alpha nam, ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu đã bị Phó Tu Chi gạt bỏ, sao anh lại có suy nghĩ như vậy được?
Một lát sau, Khúc Thính Dung trong bộ đồng phục bó sát màu đen, tay cầm một bông hồng đỏ, chậm rãi bước về phía anh và ống kính.
[Woa, woa, woa! Đúng là đàn ông thẳng thì có khác!]
[Hoa hồng, mắt tôi được thỏa mãn cực độ rồi.]
[Chết lặng, Khúc Thính Dung, thẳng nam này, khuôn mặt này, vóc dáng này, cậu ta có phải tưởng là ở trong ống kính thì tôi không thể làm càn, cướp người không?!]