Thấy Phó Tu Chi vẫn còn muốn đi tiếp, tôi nghĩ không thể để anh ta cứ thế này được nữa, liền đưa tay ra nắm lấy tay áo anh ta.
Phó Tu Chi khựng lại, thuận theo lực kéo mà dừng bước, yên lặng nhìn tôi.
Tôi thở ra một hơi nóng, giọng uể oải: "Anh ơi, chúng ta nghỉ một lát đã được không? Anh thì được chứ anh quay phim sắp toi rồi."
[!!! Tôi là ai? Tôi đang thấy gì thế này? Đó là, tay áo, của Phó Thần!]
[Ban ngày mà thấy trăng sao, mặt trời mọc đằng Tây rồi, Phó Thần vậy mà để người ta chạm vào!]
[Không phải, chẳng lẽ không ai thấy tiếng "anh" của Khúc Thính Dung thật hấp dẫn sao? Phó Thần nhỏ hơn Khúc ca ba tuổi đấy!]
Phó Tu Chi cúi đầu nhìn bàn tay trắng trẻo, thon dài đang nắm chặt lấy tay áo mình, đầu ngón tay hơi đỏ lên, ai nhìn thấy cũng phải khen một tiếng hoàn hảo.
Anh luôn không thích tiếp xúc với người khác, kể cả những loài động vật có nhiệt độ như chó mèo.
Người quen biết anh đều biết tật xấu này của anh, còn người không quen thì Phó Tu Chi càng không để họ đến gần.
Chỉ duy nhất Beta này, ngay từ lần gặp đầu tiên đã thu hút anh bằng đôi tay thon dài, mạnh mẽ, giờ lại còn có thể bước vào lãnh địa của anh, đến gần anh, nắm lấy anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Phó Tu Chi không thể không dành một chút tâm trí cho Khúc Thính Dung, bắt đầu suy nghĩ tại sao Beta này có thể phớt lờ sự lạnh lùng của anh mà đến gần anh.
Còn anh, vốn bài xích sự đụng chạm của người khác như vậy, tại sao lại không có phản ứng gì với cậu ta.
"Phó tiên sinh, hay là chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi hãy đi tiếp?"
Tôi cảm thấy giọng điệu của mình rất ôn hòa, lịch sự, nhưng nhìn vào ánh mắt khó dò của Alpha trước mặt lại tự hỏi mình có chỗ nào không đúng.
Chưa kịp đếm đến ba, Phó Tu Chi đã gật đầu, đưa mắt nhìn xung quanh: "Bên kia có bóng cây, chúng ta đến đó nghỉ ngơi một chút."
Tôi và anh quay phim đồng thời thở phào nhẹ nhõm, sợ rằng Alpha không biết mệt này lại tiếp tục đi.
Phó Tu Chi ngồi xuống ghế đá dưới gốc cây, ra hiệu cho chúng tôi lại ngồi cùng, không hề giống với hình tượng lạnh lùng, vô tình trên mạng chút nào.
Anh quay phim vẫn còn công việc, không ngồi cạnh anh, vẫn tiếp tục vác máy quay ra phía sau, tận tụy làm việc.
Tôi không nghĩ nhiều, thoải mái ngồi xuống bên cạnh Phó Tu Chi, ngả người ra sau, dựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, một bộ dạng vừa lười biếng vừa nghiêm chỉnh.
Nhiệm vụ Lý Phàm Cốc giao cho tôi là đi cùng Phó Tu Chi, ngồi cùng cũng là một hình thức đi cùng.