【Được rồi, tôi cũng có thể không xem khách mời, ông cho tôi xem Khúc Thính Dung đi, hôm nay cả buổi phát sóng trực tiếp mà không có Khúc gia thì nó không thể kết thúc!】
【Không cho tôi xem khách mời, vậy thì phải cho tôi xem Khúc thẳng nam chứ, chuyện nhỏ như vậy mà cũng không được thì đừng để tôi quỳ xuống đất khóc cho ông xem đấy.】
【Sao thế, khán giả đại gia tôn quý như tôi ngay cả một nhân viên an ninh cũng không có tư cách xem à?!】
【Người phía trước giữ chặt mặt lại đi, sắp rớt ra rồi kìa!】
— Bận rộn cả ngày, Khúc Thính Dung cuối cùng cũng được ăn cơm tối hôm nay, ngồi xổm bên cạnh đạo diễn bưng hộp cơm.
Trên màn hình giám sát, các vị khách mời tuấn tú đẹp trai đang đón gió biển, dưới ánh nến, mặc vest ăn hải sản cao cấp.
Khúc Thính Dung nhìn hộp cơm trong tay mình im lặng hai giây, vị đội trưởng Khúc luôn lấy sự tiện lợi làm trọng lần đầu tiên cảm nhận được sự khác biệt giữa người với người.
Đạo diễn bên cạnh một tay bưng hộp cơm, đũa kẹp giữa các ngón tay, một tay cầm máy, ánh mắt chăm chú nhìn màn hình quay phim.
"Quay phim lại gần thêm chút nữa, nhưng cũng chú ý đừng làm phiền đến bầu không khí của khách mời, cần cẩu kéo vào, tên tổ tông ở góc kia cũng phải quay vào."
Lý Phàm Cốc chỉ huy quay phim tập trung chú ý vào Phó Tu Chi, chỉ thiếu điều điểm danh trọng điểm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Bây giờ tuy không phát sóng trực tiếp, nhưng cảnh này tôi phải thêm vào đoạn giới thiệu chương trình của chúng ta, các đơn vị đừng chỉ lo ăn, đều phải chú ý, đặc biệt là ánh sáng, nhất định phải làm sao cho đẹp thì làm!"
Lý Phàm Cốc chỉ huy các bộ phận hành động, thỉnh thoảng cho vào miệng hai miếng cơm.
Khúc Thính Dung ba chân bốn cẳng ăn xong hộp cơm, đứng dậy đi đến phía sau quay phim tiếp tục làm việc.
Cố Phỉ bưng ly rượu, vẻ mặt ngẩn ngơ.
Từ lúc lên du thuyền đến giờ cậu ta vẫn chưa nhìn thấy Khúc Thính Dung, người trong lòng cậu ta to lớn như vậy cứ như bốc hơi khỏi trần gian.
Cố Phỉ hơi bực bội đặt ly rượu xuống, vừa ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng quét thấy Khúc Thính Dung ẩn mình trong đám đông.
Cậu ta lập tức vui mừng cười rộ lên: "Khúc ca, anh vừa đi đâu vậy?"
Khúc Thính Dung giật mình, lại nhớ đến "sai lầm" vừa rồi.
Ba chữ "Khúc Thính Dung" của Cố Phỉ vừa thốt ra, thành công thu hút mọi ánh nhìn trong bữa tối dưới ánh nến về phía bóng tối đó.