Bệnh Viện Số 444

Chương 6



Lúc này, Ấn Vô Khuyết lên tiếng, giọng nói vẫn giữ vẻ nhã nhặn nhưng nghiêm túc hơn:

"Bác sĩ Đới, để tôi xem giờ… Ừm, còn chưa tới nửa đêm. Nhưng thời gian không còn nhiều.

Nếu trước lúc đó anh không ký… thì kết cục, như bác sĩ Cao vừa nói, sẽ không thể thay đổi được."

Bác sĩ Cao liếc nhìn Ấn Vô Khuyết rồi nói thêm, giọng lạnh như băng:

"Dù có nói nhẹ hay nặng, cái c.h.ế.t vẫn là cái chết. Không có sự lựa chọn nào khác."

Suốt từ đầu đến giờ, bác sĩ to con đứng bên vẫn im lặng như pho tượng. Nhưng Đới Lâm để ý thấy rằng, mỗi khi có ai đó nhắc đến Viện trưởng, nét mặt dễ chịu và điềm đạm của Ấn Vô Khuyết đều thay đổi. Anh ta lập tức trở nên nghiêm trọng, ánh mắt u tối hẳn, lời nói cũng mang theo vẻ căng thẳng không giấu nổi.

Hơn nữa, khi nhấn mạnh rằng "không thể chống lại Viện trưởng", Ấn Vô Khuyết đã lặp lại cụm từ đó với âm điệu nặng nề đến mức khiến Đới Lâm cảm thấy: vị Phó viện trưởng này rõ ràng cũng không hề ưa gì người đứng đầu bệnh viện.

"Không thành vấn đề." – Ấn Vô Khuyết mỉm cười, giọng nhẹ nhàng –

"Dù sao hôm nay và ngày mai tôi không có ca phẫu thuật nào, tôi có thể ở đây chờ anh. Nếu bác sĩ Đới vẫn còn do dự, cứ cân nhắc thêm."

Đối phương nói nghe như cho phép lựa chọn, nhưng trong lòng Đới Lâm hiểu rõ: hắn thực sự không có con đường nào khác. Nếu không ký, cái giá phải trả có thể là mạng sống. Còn nếu ký, ít nhất hắn có thể sống tiếp, tạm thời quan sát tình hình rồi tìm cách sau.

Phiêu Vũ Miên Miên

"Được. Ta sẽ ký." – Đới Lâm dứt khoát – "Đưa bút cho ta."

Bác sĩ Cao không nói gì, chỉ im lặng đưa bút cho hắn, rồi lật sẵn đến trang cuối cùng. Đới Lâm cầm bút, nhìn tên mình sẽ nằm ở dòng ký tên của "Bên B", rồi hít một hơi thật sâu, đặt bút xuống và ký.

Ngay khi nét bút cuối cùng hoàn tất, Ấn Vô Khuyết lập tức nở nụ cười rạng rỡ, đứng dậy đi tới trước mặt Đới Lâm, chìa tay ra:

"Chúc mừng bác sĩ Đới. Từ giờ, anh sẽ thực tập tại khoa Ngoại Oán Linh, dưới sự hướng dẫn của bác sĩ Cao Hạp Nhan."

Đới Lâm nhìn bàn tay chìa ra trước mặt, cảm thấy sự nhiệt tình của Ấn Vô Khuyết có phần hơi quá mức, không giống một lãnh đạo đang đón chào nhân viên mới, mà như thể vừa "thu nhận" được một thứ gì đó rất quý giá.

Nhưng lúc này, hắn hiểu rõ thế lực của bên kia còn quá mạnh, hắn tạm thời phải nhún nhường. Hắn đưa tay ra bắt lấy tay Ấn Vô Khuyết, cố giữ vẻ bình tĩnh.

"Đây là phòng nghỉ dành cho bác sĩ thực tập." – bác sĩ Cao đưa tay chỉ vào một cánh cửa mở ra phía bên trong.

Đới Lâm bước vào, nhìn thấy một căn phòng khá rộng rãi, gọn gàng và đầy đủ tiện nghi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hắn ngạc nhiên thật sự.

"Đây mà là… phòng cho bác sĩ thực tập ư?"

Bên ngoài khung cửa sổ trong phòng nghỉ là một màn đêm tĩnh lặng đến rợn người – đen đặc, sâu thẳm và kéo dài như không có điểm dừng.

Phía sau lưng hắn, người bác sĩ trầm mặc ban nãy cuối cùng cũng cất tiếng, giọng nói khàn khàn vang lên trong căn phòng yên tĩnh:

"Lớp bác sĩ thực tập trước đây đã được thăng chức thành bác sĩ chính thức. Vì vậy, từ giờ ngươi sẽ ở đây một mình.

Ngươi vừa ký hợp đồng thực tập, trước tiên có thể trở về sắp xếp công việc cá nhân, chuẩn bị tinh thần. Bắt đầu từ chiều mai, ngươi sẽ chính thức đi làm.

Mỗi ngày ngươi phải trực ban vào ban ngày, nghĩa là phải ở lại trong bệnh viện, cuối tuần mới được phép về nhà.

Sau khi ký hợp đồng, chỉ cần tâm niệm muốn quay lại, thân thể ngươi sẽ có thể xuyên qua không gian, từ thế giới thực trở lại bệnh viện. Nhưng cần lưu ý, mỗi lần chỉ có thể quay lại đúng nơi đã 'xuyên không' lần trước."

Sau khi rời khỏi phòng phỏng vấn – một căn phòng đặc biệt chỉ có Phó viện trưởng mới có thể mở ra nhờ cánh cửa ẩn – Đới Lâm được sắp xếp đi theo một người đàn ông vạm vỡ dẫn đến phòng nghỉ dành riêng cho bác sĩ thực tập.

Suốt dọc đường, người đàn ông kia im lặng tuyệt đối. Chỉ đến khi tới nơi, anh ta mới quay sang nói một câu:

"Xin chào. Ta là Hoắc Bình, bác sĩ Ngoại khoa Lệ Quỷ."

Đới Lâm thoáng ngạc nhiên rồi gật đầu:

"Xin lỗi... ta nên gọi ngươi là bác sĩ Hoắc?"

"Ừm, gọi vậy cũng được. Người hướng dẫn ngươi trong thời gian thực tập sẽ là bác sĩ Cao Hạp Nhan, thuộc Ngoại khoa Oán Linh."

Hoắc Bình nói tiếp, giọng điệu tuy đều đều nhưng khiến người nghe có cảm giác không khí xung quanh cũng lạnh xuống vài phần:

"Hiện tại, ngoài Khoa Cấp cứu thì hai khoa Ngoại Lệ Quỷ và Ngoại Oán Linh là thiếu bác sĩ nhất. Sau giai đoạn thực tập, ngươi sẽ được phân vào một trong các khoa đó, dựa trên thành tích tổng hợp của ngươi.

Trước đây, các Chủ nhiệm sẽ trực tiếp tuyển người. Nhưng dạo gần đây họ bận quá nên nhiệm vụ này giao lại cho chúng ta.

Phó viện trưởng Ấn rất xem trọng ngươi, nên hy vọng ngươi đừng khiến ông ấy thất vọng.

Hãy nhớ, ở nơi này, nếu ngươi không tiến bộ... rất có thể sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com