Bệnh Viện Số 444

Chương 30



"Đúng. Trong bệnh viện này, bất cứ ai – dù là bệnh nhân, bác sĩ hay y tá – khi c.h.ế.t đều phải đưa xác xuống nhà xác. Một khi bị nguyền rủa, t.h.i t.h.ể sẽ hóa thành quỷ hồn. Để ngăn nguy cơ gây hại cho thế giới con người, tất cả phải bị phong ấn và chuyển thẳng xuống Địa Ngục."

Đới Lâm nhìn bàn tay vẫn đang giãy giụa trên thi thể, cổ họng khô khốc. Cậu khó khăn hỏi:

"Như vậy... nhà xác dưới lòng đất... là nơi nối với Địa Ngục?"

"Chính xác." – Tương Lập Thành gật đầu – "Nhưng cậu có thể yên tâm, quỷ hồn từ Địa Ngục không thể thoát ngược trở lại bệnh viện."

Một bệnh viện được xây dựng ngay trên lối vào Địa Ngục? Đới Lâm bỗng thấy cả cơ thể lạnh toát. Bệnh viện số 444 rốt cuộc là nơi quỷ quái nào? Còn người viện trưởng được nhắc đến trong truyền thuyết… là kẻ nào?

Phiêu Vũ Miên Miên

"Được rồi, quay lại bài học," – Tương Lập Thành nhắc nhở, "Cậu nên trân trọng cơ hội này. Không phải lúc nào cũng có điều kiện để tận mắt quan sát Nghiệp chướng quỷ dưới sự bảo vệ của phong cấm từ Trung tâm Chú vật."

Bấy giờ, Đới Lâm mới chợt hiểu ra vì sao từ nãy đến giờ bàn tay quỷ không thể chạm vào Tương Lập Thành – đó là do phong cấm. Tương Lập Thành chỉ vào bàn tay đang động đậy:

"Cậu có để ý, vẫn là tay phải."

Đới Lâm nhìn kỹ, rồi nhíu mày:

"Nhưng không giống tay lúc nãy."

"Chắc chắn chứ?"

"Chắc chắn. Em nhìn rất rõ, không phải cùng một cánh tay."

"Rất tốt." – Tương Lập Thành gật đầu – "Vậy điều này cho thấy điều gì?"

Đới Lâm suy nghĩ một lúc, rồi đáp:

"Nó đã tạo được bản sao. Oán linh này có thể nhân bản chính mình."

"Chính xác. Thứ quỷ hồn có hình thể đủ rõ để con người nhìn thấy đều là sản phẩm của chú oán. Nhưng không phải chú oán nào cũng đủ mạnh để tạo ra bản sao. Khi một oán linh bắt đầu sinh ra bản sao, đó là dấu hiệu cho thấy nó đang từng bước chuyển hóa thành lệ quỷ."

Nói đến đây, ông nhìn đồng hồ rồi quay sang Đới Lâm:

"Tiếp theo, ta sẽ rời khỏi phòng và khóa cửa lại. Cậu sẽ ở đây một mình trong mười phút."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Đới Lâm c.h.ế.t sững, gần như không tin vào tai mình.

"Mười phút... ở một mình trong căn phòng này?"

"Đúng vậy." – Tương Lập Thành bình thản nói – "Dưới sự bảo vệ của phong cấm, nếu cậu không chủ động động chạm đến nó, nó sẽ không làm gì cậu. Đây là một bài kiểm tra bắt buộc với tất cả bác sĩ thực tập."

Ông chỉ vào ngọn nến đang cháy:

"Dựa vào diện tích phòng và số lượng nến, trong mười phút chúng sẽ không tắt. Nhưng nếu có ngọn nào tắt, lập tức hét to. Phòng này không cách âm."

"Nhất định phải khóa cửa sao?" – Đới Lâm hỏi, giọng hơi run.

"Sau này khi hành nghề, cậu sẽ gặp đủ loại tình huống tương tự. Bị nhốt trong phòng cùng quỷ hồn không phải là chuyện hiếm gặp. Cậu phải học cách giữ vững tâm trí."

Nói rồi, ông rút d.a.o mổ ra, đ.â.m thẳng vào bàn tay quỷ. Bàn tay kia lập tức rụt lại.

Tương Lập Thành bước ra ngoài và khóa cửa.

Trong phòng, chỉ còn lại Đới Lâm – và cái xác với bàn tay quỷ thi thoảng co giật phía trước.

Đó chắc chắn là một trải nghiệm kinh hoàng đối với bất kỳ ai, và cũng may là hắn vẫn còn sống sót đến giờ phút này.

Nghiệp chướng quỷ tuy đáng sợ thật, nhưng vẫn chưa đạt đến cấp độ của ác quỷ. Ác quỷ là một loại biến thể đặc biệt của lệ quỷ, so với lệ quỷ còn khủng khiếp hơn gấp bội. Nhưng nếu nghĩ kỹ lại... còn lão Trương thì sao?

Lão Trương – ông lão mà Đới Lâm từng gặp trước khi chính thức trở thành bác sĩ tại bệnh viện 444 – vốn là người đi tìm con trai đã mất. Theo lý thuyết, lão Trương lẽ ra đã trở thành một oán linh. Muốn được nhận vào bệnh viện này làm bác sĩ thực tập, ứng viên bắt buộc phải đối diện với oán linh và sống sót.

Một số người c.h.ế.t mang theo oán hận sâu đậm, sau khi c.h.ế.t sẽ nhờ vào chú oán mà hóa thành oán linh. Tuy nhiên, nếu xét về bản chất, lão Trương vẫn còn cách rất xa cảnh giới của một nghiệp chướng – thậm chí còn chưa đến mức sinh ra nghiệp lực. Có lẽ vì thế mà lão vẫn chưa trở thành lệ quỷ.

Trong phòng, ngọn nến vẫn đang cháy sáng, không có dấu hiệu bất thường nào. Nhưng điều đó không làm hắn an tâm, bởi con mắt trái của hắn nhạy bén hơn nhiều, đủ để cảnh báo mọi nguy hiểm.

Ở nơi này, điện thoại di động đã tự động tắt. Không có đồng hồ, Đới Lâm hoàn toàn không thể biết được đã bao nhiêu thời gian trôi qua. Ý thức của hắn lúc này chìm sâu vào không gian hắc ám trong mắt phải – nơi đang theo dõi lọn tóc quỷ bị phong ấn.

Nếu Nghiệp chướng quỷ phá vỡ phong ấn, thứ đầu tiên bị thôn phệ chính là lọn tóc đó. Hắn không dám trông cậy vào viện trợ từ bên ngoài, bởi rất có thể trong quá trình cầu cứu, bản thân sẽ bị con quỷ kia g.i.ế.c c.h.ế.t trước.

Không rõ thời gian đã trôi qua bao lâu, hắn bất chợt nhìn về phía vết rạch trên t.h.i t.h.ể – nơi con mắt phải bỗng có phản ứng khác lạ. Không gian trong mắt phải gần như bị bóp méo thành một cái lỗ đen. Từ bên trong, một bàn tay chậm rãi thò ra. Khi khoảng cách giữa nó và gò má của Đới Lâm chỉ còn chưa tới một xăng-ti-mét, nó đột ngột khựng lại – không thể tiến thêm.

Thế nhưng trong đầu hắn lại nảy sinh một ý nghĩ điên rồ: "Cắn nuốt nó... Nuốt hết...! Dùng nghiệp lực từ quỷ để tăng cường sức mạnh cho bản thân!" Nếu thành công, hắn thậm chí có thể khống chế được lời nguyền từ lọn tóc kia!


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com