Bệnh Viện Số 444

Chương 28



“Đây là... chẳng lẽ là bệnh nhân của Khoa Túc Linh?”

Ngay sau đó, phần nhô lên trên cơ thể bệnh nhân lập tức bị ấn xuống. Một giọng nói bình thản cất lên:

“Đừng quan tâm hắn thuộc khoa nào. Khoa Túc Linh không phân loại theo chủng loại quỷ. Nếu bệnh nhân bị quỷ hồn nhập thẳng vào thân thể thì mới được đưa sang Túc Linh điều trị. Nhưng đừng tưởng cứ thấy mặt quỷ hiện ra là bệnh nhân thuộc Khoa Túc Linh.”

Người kia ngừng một lát rồi hỏi tiếp:

“Cậu có biết tình huống nào mới cần chuyển đến Túc Linh điều trị không?”

Giọng ông bình thản, nhưng lời nói thì khiến Đới Lâm hơi lạnh sống lưng.

“Khoa U Hồn chỉ có nội khoa, không có ngoại khoa. Còn Khoa Túc Linh thì ngược lại – chỉ chuyên mổ xẻ, không xử lý điều trị nội.”

“Dù sao quỷ cũng nhập vào cơ thể người. Muốn giải quyết triệt để thì không thể dùng phương pháp bảo thủ được.”

Đới Lâm suy nghĩ thêm vài giây, cuối cùng hít một hơi thật sâu rồi đáp:

“Em xin lỗi, thầy. Hiện tại em không thể xác định được tình huống, cũng không thể đưa ra chẩn đoán.”

Không ngờ, Tương Lập Thành lại khẽ gật đầu, ánh mắt hiện rõ vẻ hài lòng.

“Rất tốt. Vô cùng tốt.”

Ông nhìn thẳng vào mắt Đới Lâm và nói chậm rãi:

“Nhớ kỹ điều này: nếu chưa xác định được rõ tình trạng, thì tuyệt đối không được tùy tiện chẩn đoán. Nếu chỉ dựa vào biểu hiện bên ngoài để đoán bệnh, mong được khen thưởng, thì sau này cậu cũng chỉ trở thành một lang băm mà thôi.”

“Trong những ngành nghề khác, phán đoán sai cùng lắm là mất tiền. Nhưng trong ngành của chúng ta, một chẩn đoán sai có thể cướp đi mạng sống.”

Nghe đến đây, Đới Lâm bỗng cảm thấy khâm phục vị bác sĩ trước mặt, sự kính trọng trong lòng bỗng nhiên dâng cao.

“Khắc ghi lấy lời này.” Tương Lập Thành giơ tay chỉ về phía bệnh nhân đang nằm bất động. “Mỗi một phán đoán của bác sĩ có thể định đoạt sinh tử của một con người! Một bác sĩ chân chính không được vì danh lợi mà làm sai lương tâm. Phải đặt sức khỏe và sinh mạng của bệnh nhân lên hàng đầu. Họ trao tính mạng và tài sản cho chúng ta, chúng ta không được phép phụ lòng tin ấy.”

“Trước khi muốn hành nghề y, phải học được điều đầu tiên – y đức.”

Hai chữ “y đức” như đánh thẳng vào tâm trí Đới Lâm, khiến hắn có cảm giác như vừa được khai sáng.

“Được rồi, giờ học bắt đầu.”

Khoa nội trú, tầng bảy.

Căn phòng bệnh khá khang trang, sạch sẽ, ánh đèn sáng dịu.

Trên giường bệnh là một người phụ nữ với sắc mặt nhợt nhạt, cơ thể bất động. Nhìn kỹ, khuôn mặt chị ta có nhiều nét giống với Cao Hạp Nhan.

Cao Hạp Nhan bưng một chậu nước ấm tới, vắt khô chiếc khăn mặt, rồi cẩn thận cởi áo bệnh nhân ra, nhẹ nhàng lau sạch thân thể cho chị.

Dù môi trường trong bệnh viện đã được khử trùng tuyệt đối, vi khuẩn không thể sinh sôi, nhưng việc lau rửa vẫn là điều cần thiết để duy trì vệ sinh cho người bệnh.

“Chị…” – Cao Hạp Nhan vừa lau vừa nói khẽ – “Cuối cùng cũng có người sống sót sau khi ghép cặp mắt đó.”

Cô ngừng một chút, nhìn gương mặt chị gái mình.

“Nếu anh ta có thể vượt qua được phản phệ của lời nguyền, có lẽ em sẽ tìm ra manh mối giúp chị tỉnh lại. Đợi đến khi chị mở mắt, chị sẽ biết mọi chuyện đã xảy ra thế nào... biết phần linh hồn đã mất của mình ở đâu. Nếu không thể tìm lại, chị sẽ không thể tỉnh lại nữa sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cô khẽ thở dài, đưa mắt nhìn về phía cửa sổ mờ mịt ánh sáng.

“Nơi này không có ánh nắng, da chị càng ngày càng trắng bệch. Dù chị đang được lời nguyền bảo vệ, hệ miễn dịch không suy giảm, tay chân không teo rút, nhưng em vẫn sợ một ngày nào đó, phản phệ sẽ đến bất ngờ…”

Sau khi lau sạch phần thân trên, cô tiếp tục lau chân rồi thay tã cho chị. May mắn là phản xạ bàng quang của chị vẫn còn tốt, không cần đặt ống thông tiểu, chỉ cần thay tã là đủ. Môi trường vô trùng cũng giúp ngăn vi khuẩn phát triển dù trong điều kiện bài tiết.

Dù y tá ở đây đều chuyên nghiệp, nhưng khi có thời gian rảnh, Cao Hạp Nhan vẫn muốn tự tay chăm sóc chị mình.

Dọn dẹp xong xuôi, cô bước vào phòng vệ sinh trong phòng bệnh để rửa tay. Vừa mới rửa xong thì điện thoại rung lên.

Cô cầm máy lên và nhấn nghe.

“Bác sĩ Cao, tôi đã gửi toàn bộ báo cáo xét nghiệm của bệnh nhân Lâm Nhan đến máy của cô,” một giọng nữ vang lên từ đầu dây bên kia.

“Vì cô là bác sĩ sơ chẩn nên được quyền xem hồ sơ, không phạm quy định gì cả.”

“Cảm ơn cô, Đường Ly.”

“Không có gì. Trước đây bác sĩ Cao Mộng Hoa từng giúp tôi rất nhiều trong phòng mổ. Cô ấy từng cứu mạng tôi không chỉ một lần, chuyện này không đáng gì.”

“Nhưng hiện tại bệnh nhân đang do Ngoại Khoa Lệ Quỷ phụ trách. Ngoại Khoa Oán Linh bên cô tốt nhất không nên can thiệp sâu.”

“Ừ, tôi hiểu...”

Cao Hạp Nhan liếc nhìn chị gái đang nằm yên trên giường, chậm rãi nói:

“Thực ra, tôi đang ở trong phòng của chị gái mình.”

“Thật sao? Mộng Hoa dạo này thế nào rồi? Gần đây công việc nhiều quá, tôi chưa ghé thăm được.”

“Cũng tạm ổn. Nhờ quy định của viện trưởng mà chị ấy được điều trị miễn phí vì tai nạn nghề nghiệp. Thật sự là một ân huệ lớn.”

“Ừ, vậy tốt rồi. Tôi phải đi làm việc tiếp, hẹn gặp sau nhé.”

“Cảm ơn cô, Đường Ly.”

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Cao Hạp Nhan ngồi trở lại bên giường bệnh. Cô mở điện thoại, kiểm tra video và ảnh chụp CT của bệnh nhân Lâm Nhan vừa được gửi tới.

Phiêu Vũ Miên Miên

“Cái gì thế này...?”

Cô càng xem, sắc mặt càng tái đi.

“Sao cô ấy có thể sống sót đến một tuần sau khi bị nữ quỷ tìm đến mà không hề điều trị? Chẳng lẽ là nhờ tấm bùa bình an kia sao?”

Tương Lập Thành cầm d.a.o mổ, chậm rãi rạch một đường dài từ giữa xương đòn bệnh nhân xuống tận khớp mu. Nhưng điều khiến Đới Lâm kinh ngạc là... thứ lộ ra bên trong không phải cơ quan nội tạng, mà là một mảng đen kịt như hắc ám.

“Đây không phải phẫu thuật thông thường,” Tương Lập Thành bình tĩnh nói. “Thứ đang được phẫu thuật không phải là thân thể, mà là linh hồn.”

“Linh hồn của người bình thường thường có màu trắng đục, lơ lửng như khói sương. Nhưng bệnh nhân này... lại đen đặc như mực.”

Đột nhiên, một bàn tay đầy m.á.u từ trong khoảng đen thò ra!

Tương Lập Thành không hề hoảng loạn, dứt khoát cắm thẳng d.a.o mổ vào giữa lòng bàn tay kia!

“Xem kỹ đi, cậu đoán đây là loại quỷ hồn nào?”

Xung quanh chỗ d.a.o cắm, từng luồng khói đen mờ hiện ra. Bàn tay đó tiếp tục vươn lên, dường như muốn bắt lấy bác sĩ, nhưng cứ như bị một lớp chắn vô hình cản lại, không thể chạm tới ông.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com