Bệnh Viện Số 444

Chương 20



"Tiểu Đới, lần này là lỗi của tôi. Đáng lẽ tôi không nên để cậu theo bác sĩ Triệu ra ngoài. Nhưng thôi, từ giờ cứ đi theo tôi, sẽ không có chuyện gì đâu. Đây là khu nội trú, loại tình huống thế này tuy hiếm gặp nhưng tôi cũng từng xử lý qua vài lần rồi. An toàn của cậu, tôi đảm bảo."

Vừa dứt lời, anh đột nhiên cúi đầu, ánh mắt tập trung nhìn xuống cái bóng dưới chân rồi giẫm mạnh.

Đới Lâm lập tức cảm nhận được bóng của mình có gì đó không ổn. Cái bóng ấy từ từ kéo dài, dính vào tường, rồi như một sợi dây đen mỏng lan dọc theo hành lang về phía trước.

"Bác sĩ Triệu? Bác sĩ Triệu, anh ở đó chứ?"

Bỗng, Đới Lâm nhìn thấy một chiếc giày dính m.á.u nằm lăn lóc ở hành lang phía trước. Hắn nhíu mày, sắc mặt biến đổi.

"Chiếc giày đó... máu? Không lẽ bác sĩ Triệu... bác sĩ Triệu, anh sao rồi?"

Phiêu Vũ Miên Miên

Ngay lúc đó, một cơn đau dữ dội bùng phát trong mắt trái của hắn, khiến hắn lảo đảo. Đồng tử mắt phải thì không ngừng giãn rộng như có điều gì đó đang ép lên thần kinh.

Chỉ chốc lát sau, con mắt trái của hắn như bị thứ gì đó kéo về một điểm ở hành lang bên trái – chính là góc cua phía trước.

Càng nhìn vào điểm ấy, cơn đau càng trở nên dữ dội. Ngược lại, chỉ cần rời mắt đi thì cảm giác đau đớn liền thuyên giảm rõ rệt.

“Đây... là cảnh báo?” – Đới Lâm lập tức hiểu ra, mắt trái của hắn đang báo hiệu nguy hiểm.

Hắn đưa tay chỉ về phía đó, giọng gấp gáp:

"Bác sĩ Long, quỷ ở bên kia! Tôi chắc chắn!"

Long Viễn vẫn đang tập trung điều khiển cái bóng, thoáng giật mình, quay đầu nhìn theo hướng chỉ của Đới Lâm nhưng không thấy gì cả.

"Ngươi nói gì thế? Ở đâu mà có quỷ?"

Đới Lâm không quá bất ngờ vì bị nghi ngờ. Hắn rất muốn dùng tới đôi tay quỷ, nhưng lần này lại không thể kích hoạt được như trước.

"Bác sĩ Long, tôi không nói dối đâu!"

Khi hắn quay lại nhìn hướng vừa rồi, cơn đau trong mắt trái lại dịu xuống. Nhưng chỉ cần ánh mắt hắn chuyển đến phía trước Long Viễn khoảng hai mét, cơn đau lập tức bùng phát như muốn xé toạc nhãn cầu!

"Bác sĩ Long, ngay trước mặt anh! Là thật đó! Tin tôi đi, tấn công đi!"

"Ngươi phiền quá! Cậu chỉ là một bác sĩ thực tập, có hiểu gì đâu! Cái bóng của tôi sẽ cảm ứng được nếu có quỷ..."

Lời chưa dứt, đèn hành lang đột ngột chớp tắt, rồi tắt hẳn!

Cổ họng Đới Lâm như bị bóp nghẹt, hắn không thể phát ra một âm thanh nào.

Hắn toan lùi lại thì lập tức bị con mắt trái phản ứng đau dữ dội, giống như đang bị cấm không được rút lui.

Nhưng hắn có thể làm gì trong tình huống này? Không ai dạy hắn cách kích hoạt năng lực của con mắt kia!

"Bác sĩ Long? Bác sĩ Long, anh còn ở đó không?"

Khoảng sáu, bảy giây sau, đèn bật sáng trở lại.

Chỉ còn lại chiếc áo blouse trắng rơi trên sàn – Long Viễn đã biến mất.

Cảnh tượng khiến Đới Lâm lạnh sống lưng.

Không ai đứng đó nữa. Chỉ mình hắn giữa hành lang dài vắng lặng.

Cơn đau trong mắt trái ngày càng nghiêm trọng. Hắn không thể lùi, mà tiến lên cũng chẳng khác gì tự sát.

Tại sao? Tại sao bắt hắn phải ở lại ca trực này, mà không cho hắn cách tự bảo vệ?

Ngay khi hắn gần như tuyệt vọng, đèn lại vụt tắt.

Một lần nữa, bóng tối bao trùm.

Hắn gần như gục xuống, không tin rằng mình sẽ còn sống.

Ngay lúc đó, một bàn tay bất ngờ nắm lấy cổ áo hắn, kéo mạnh, ném hắn ngã xuống sàn!

Tiếng va đập khiến đầu óc hắn choáng váng.

Tiếng nói vang lên trong bóng tối:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Cảm ơn bác sĩ Long!"

Là... giọng của Triệu Xá!

Đèn bật sáng lần nữa.

Trước mắt Đới Lâm là Triệu Xá – người vừa đánh ngã hắn.

Long Viễn vẫn đang đứng đó, hoàn toàn không bị gì!

"Bác sĩ Long... Anh không c.h.ế.t à?"

Long Viễn thản nhiên đáp:

"Tôi là bác sĩ chính mà, không dễ c.h.ế.t vậy đâu. Khi đèn tắt, tôi đã dung hợp vào cái bóng, vừa giữ được con quỷ kia, vừa dùng Chú Vật để đưa bác sĩ Triệu trở lại."

Triệu Xá xoa đầu, hơi áy náy:

"Xin lỗi bác sĩ Long, tôi bị lệ quỷ đánh lạc hướng, may có anh kéo về..."

Nói rồi, anh ta nửa quỳ xuống, tay trái co lại, ngón trỏ tay phải chỉ về phía trước, hét:

"Phóng ra! Phát... Ơ, cái gì thế này? Tại sao không thấy gì?"

Đới Lâm lập tức chỉ tay về phía hành lang:

"Bác sĩ Triệu, bên kia! Quỷ đang ở đó!"

"Chắc không?"

"Chắc chắn!"

Long Viễn tiếp lời:

"Tôi cũng tin cậu ấy, bác sĩ Triệu."

"Được!"

Triệu Xá nghiêng người, giương ngón trỏ phải lên, hô lớn:

"Bắn!"

Tức khắc, Đới Lâm cảm thấy cơn đau trong mắt trái giảm hẳn.

Triệu Xá reo lên:

"Tốt rồi! Trúng rồi! Dám giả dạng dọa người à? Ha ha! Tiểu tử cậu lợi hại đấy, tên gì vậy?"

Mắt anh ta vẫn dán chặt vào kẽ ngón tay, ánh mắt phấn khích:

"Cảm ơn em yêu! Em khỏi phải làm góa phụ rồi!"

Mồ hôi nhễ nhại nhưng giọng điệu đầy phấn chấn.

"Bác sĩ Triệu, đó là Chú Vật của anh sao?" – Đới Lâm hỏi.

Triệu Xá gật đầu:

"Đúng vậy! Kẽ tay trái giúp xác định vị trí lệ quỷ, còn ngón trỏ tay phải..."

Anh ta nháy mắt:

"Cậu có coi U Du Bạch Thư - Hành trình U Linh Giới chưa? Cái này giống chiêu Linh Hoàn của nam chính ấy...

Mẹ nó! Sao nó lại quay trở lại?"

Giọng anh ta đột nhiên run rẩy:

"Khoan đã... sao lại không thấy nó nữa?"

(Hành trình U Linh Giới là một loạt manga Nhật Bản, kể về Yusuke, một "tội phạm" vị thành niên bị ô tô đ.â.m c.h.ế.t khi cố gắng cứu mạng một đứa bé. Sau nhiều thử thách, Yusuke được tái sinh và làm việc dưới danh nghĩa Thám tử Linh Giới, qua đó nhận nhiệm vụ điều tra những vụ án liên quan đến quỷ và ma trong thế giới con người.)


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com