Theo như những gì Đới Lâm đã học, u hồn là những linh thể yếu ớt, không gây hại. Chúng chỉ vô thức lang thang quanh bệnh viện, có thể dễ dàng bị xua đuổi bởi y tá trực. Nhưng đêm nay... thậm chí một cái bóng cũng không có.
"Tiểu Lâm, ngươi đang ở đâu?"
"Tôi đang ở góc cầu thang tầng năm. Có gì đó rất không đúng... tôi cảm thấy như có ai đó đang ở đây..."
"Hả? Gì vậy? Tiểu Lâm? Tiểu Lâm!"
Ngay khoảnh khắc ấy, mắt trái của Đới Lâm nhói lên dữ dội. Một cơn đau bén nhọn xuyên qua đầu hắn – báo hiệu nữ quỷ kia đã đến!
Đồng thời, con mắt phải – gắn với Chú Vật – truyền đến một luồng ý chí mãnh liệt, thôi thúc hắn phải đến đó ngay lập tức.
"Tiểu Lưu, ngươi qua kiểm tra thử xem..."
Khi bác sĩ Long Viễn định chỉ đạo một người khác thì Triệu Xá đứng phắt dậy.
"Bác sĩ Long, để tôi đi."
"Hả? Chuyện nhỏ thế này, sao phải phiền bác sĩ Triệu tự thân?"
"Không sao. Tôi ngồi lâu cũng tê chân, ra ngoài vận động một chút."
"Vậy phiền anh rồi. Lâu lắm mới được bác sĩ Triệu qua hỗ trợ..."
"Không cần khách sáo."
Triệu Xá quay sang Đới Lâm, hỏi:
"Tiểu Đới, muốn đi theo không? Ta thấy ngươi cũng đang muốn ra ngoài một chút."
Long Viễn gật đầu:
"Được đấy, Tiểu Đới đi theo bác sĩ Triệu cũng tốt. Có anh ấy ở đó thì ngươi không cần lo lắng gì cả."
"Hơn nữa, tầng năm chủ yếu điều trị oán linh hạng trung, bác sĩ Triệu mà ra tay thì nhẹ nhàng như không."
"Haha, bác sĩ Long đúng là biết nói chuyện."
Thế là hai người rời khỏi phòng trực ban.
Tới khu y tá tầng năm, y tá trưởng Lý vừa thấy Triệu Xá đã giật mình:
"Bác sĩ Triệu? Ngài tự mình đến ạ?"
"Không cần cảm kích gì đâu, y tá trưởng Lý. Chỉ là đi một vòng xem tình hình thôi. Nếu các Chú Vật đặt dọc hành lang không phản ứng gì thì chắc cũng không có chuyện lớn."
Còn với Đới Lâm, các y tá tỏ ra như thể không hề nhìn thấy hắn.
Khi tới khúc cua cuối hành lang, Triệu Xá giơ tay trái lên, hé mắt nhìn qua các kẽ tay. Anh ta khẽ nhíu mày:
"Thật kỳ quái. Cả khu vực này... không thấy một bóng ma."
"Tiểu Đới, nhớ đi sát sau lưng ta, đừng rời nửa bước."
"Vâng, bác sĩ Triệu."
Từ đây đến cầu thang chỉ chừng trăm mét, hành lang được bố trí rất nhiều Chú Vật – để ngăn chặn u hồn thoát ra hoặc xâm nhập.
Bình thường, oán linh cũng không thể vượt qua hàng rào bảo vệ này. Nếu có gì đó bất thường, y tá trưởng sẽ lập tức phản ứng, chờ bác sĩ đến xử lý.
"Không đúng... một tiếng trước vẫn còn ổn..."
Triệu Xá như chợt nhớ ra điều gì đó, quay sang Đới Lâm:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Có khi nào... do bệnh nhân mới mà bác sĩ Cao vừa nhận?"
Phiêu Vũ Miên Miên
Không chờ Đới Lâm đáp, anh ta đã nói tiếp:
"À đúng rồi, ngươi chỉ là bác sĩ thực tập. Vậy thì... Tiểu Đới, báo cáo cho ta bệnh sử của bệnh nhân mới nhập viện đi, càng chi tiết càng tốt."
Dù là bác sĩ Khoa Ác Quỷ, nhưng Triệu Xá vẫn rất am hiểu bệnh lý của oán linh và lệ quỷ.
Đới Lâm nghiêm túc gật đầu, tường thuật lại bệnh sử và triệu chứng của Lâm Nhan.
Khi nghe xong, sắc mặt Triệu Xá thoáng trầm xuống:
"Hai mươi năm? Bệnh sử dài như vậy..."
Anh ta trầm ngâm, ánh mắt đầy suy tư:
"Chẳng lẽ đã tiến hóa thành lệ quỷ? Nhưng ta là bác sĩ Khoa Ác Quỷ, không thể tùy tiện đưa ra chẩn đoán về bệnh nhân lệ quỷ. Chuyện này... cần xác minh thêm."
Triệu Xá lại giơ tay lên, nhìn xuyên qua khe hở giữa các ngón tay. Nhìn một hồi, anh quay sang nói với Đới Lâm:
"Nghe kỹ đây, Tiểu Đới, ngươi ngàn vạn lần không được đứng xa ta."
Đới Lâm chần chừ một chút, rồi hỏi:
"Bác sĩ Triệu, ngươi chắc chắn là lệ quỷ không thể vào được Khoa điều trị nội trú chứ?"
Triệu Xá đáp với vẻ rất đỗi tự tin:
"Yên tâm đi, đây là Khoa nội trú. Dù cho lệ quỷ có mạnh đến đâu cũng không thể lặng lẽ xâm nhập vào phòng bệnh được đâu. Chúng ta là những người chuyên nghiệp, hiểu chưa?"
Nói rồi, anh tiếp tục bước đi. Đới Lâm không nói gì nữa, lặng lẽ theo sát phía sau.
Nhưng chỉ vài bước sau, Đới Lâm đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn. Dù cả hai người vẫn đang tiến về phía trước, nhưng khoảng cách tới cầu thang trước mặt dường như không rút ngắn lại chút nào. Họ rõ ràng đang đi, nhưng lại giống như bị mắc kẹt trong một không gian tĩnh tại, không hề di chuyển.
Đón được ánh mắt ngờ vực của Đới Lâm, Triệu Xá lập tức trấn an:
"Đừng hoảng, đây không phải là Quỷ Đả Tường."
Anh chậm rãi giải thích, ánh mắt không rời hành lang phía trước:
"Không gian trong Khoa nội trú không giống như những nơi bình thường. Nếu không như vậy thì làm sao bệnh nhân có thể yên tâm nằm điều trị ở đây chứ?"
Lời nói của Triệu Xá khiến Đới Lâm càng thêm rợn gáy. Bệnh viện này thực sự không đơn giản chút nào.
Bước chân dừng lại, Triệu Xá một lần nữa giơ tay lên trước mặt, giọng trầm xuống:
"Tiểu Đới, đứng im. Có lẽ... có chút rắc rối rồi."
Anh lấy điện thoại ra, nhanh chóng bấm một dãy số. Điện thoại vừa kết nối, anh lập tức lên tiếng:
"Trần Chủ Nhiệm, ta là Triệu Xá bên Khoa Ác Quỷ. Khu vực hành lang trước cầu thang tầng năm có dấu hiệu không bình thường."
"Không bình thường thế nào?"
"Vừa rồi ta cảm nhận được quỷ khí hoạt động ở đây, nhưng các Chú Vật dọc hành lang lại không có bất kỳ phản ứng nào. Có khả năng đây là oán linh không điển hình, hoặc tệ hơn, là lệ quỷ. Ta nghĩ nên chuẩn bị sẵn sàng, đề phòng tình huống xấu nhất. Phiền các ngươi hỗ trợ một tay."
Giọng người bên kia vang lên nhanh chóng:
"Bọn ta đang tuần tra ở phòng bệnh ICU, sẽ xuống ngay. Nhưng phải mất một chút thời gian vì đang ở tầng sâu không gian gấp khúc."
"Không sao, ta sẽ cầm cự."
Sau khi cúp máy, Triệu Xá quay sang Đới Lâm, giọng nghiêm túc: