Bé Phượng Hoàng Được Cả Nhà Yêu Chiều

Chương 183: Ngoại truyện Túc Lê và Ly Huyền Thính (1)



Edit: Ry

Chớp mắt Túc Lê đã lên đại học năm 4, bởi vì đã bảo vệ xong luận văn, so với những bạn học khác, năm 4 của cậu nhàn hơn hẳn.

Mấy năm học đại học, ngoài làm dự án với giáo sư thì Túc Lê còn cầm tiền lương dựng một kho binh khí mới.

Kho binh khí mới nằm ở núi Tức Linh, để tiện đi lại, cậu còn làm một cái trận truyền tống kết nối núi Tức Linh với biệt thự nhà mình ở thủ đô. Đường tắt này thỉnh thoảng sẽ bị ba trưng dụng, ví dụ như trễ quá không mua được vé, hoặc là tới nấu bữa khuya cho vợ vừa tan làm.

Kho binh khí mới chủ yếu dùng để rèn đúc binh khí và linh vật hiện đại. Túc Lê có đam mê với rèn đúc, từ khi biết binh khí thời đại này lạc hậu, lại thêm thiếu thốn vật liệu, cậu đã đích thân nghiên cứu ra rất nhiều phôi binh khí mới.

Làm nhiều cũng chẳng để làm gì, ngoại trừ đưa cho người nhà chơi. Túc Lê bèn đưa hai món cho Trương Thủ Không. Dù sao mỗi tháng Kiếm Tông đều cho cậu tiền, cậu không che chở gì, thôi thì đưa hai món vũ khí ý tứ một chút, không cần phải khách sáo. Nhưng không ngờ mấy thứ này lại gây ra không ít động tĩnh trong Kiếm Tông, Trương Thủ Không còn đích thân tới cửa, muốn dùng số tiền lớn mua phôi vũ khí từ Túc Lê.

Túc Lê bừng tỉnh. Cậu mê say rèn đúc, quên mất thứ này có thể dùng để kiếm tiền. Thế là mỗi lần rèn xong cái gì, phôi dư ra đều đưa Ly Huyền Thính, mỗi tháng đều có tiền vào sổ.

Thời gian bận rộn và phong phú, đến đại học năm 4, Túc Lê trở nên nhàn rỗi.

Đợi số liệu chạy xong, cậu lái xe tới công ty Ly Huyền Thính tìm người. Thỉnh thoảng cũng sẽ giúp bạn trai xem giấy tờ, nhưng phần lớn là nằm ườn trên sô pha đọc sách.

Văn phòng của Ly Huyền Thính mỗi ngày đều có người ra vào, nhóm nhân sự cấp cao ban đầu rất là tò mò về Túc Lê, nghe ngóng một hồi thì phát hiện thân phận của vị này rất không tầm thường. Ví dụ như nguyên một tầng phòng thí nghiệm ở trụ sở là chuẩn bị riêng cho cậu, hay là tuy không tham dự cuộc họp nhưng cậu thực tế là cổ đông lớn của tập đoàn...

Tất cả giám đốc phòng ban trong tập đoàn đều biết một vị Đại Phật cao quý tới thăm. Lúc họp, số lần Thái Tử phê bình cấp dưới ít hẳn, chủ tịch Trần cũng ít đi công tác hơn, cái duy nhất tăng là số lần lễ tân mang đồ ăn lên văn phòng Thái Tử.

"Cái này không ngon." Túc Lê nhấp một ngụm rồi đặt xuống: "Không bằng tiệm hôm qua."

Trần Kinh Hạc ngày càng yêu say đắm trà sữa, Túc Lê tới công ty, y cũng nên cùng Phượng Hoàng đại nhân nhà mình thưởng thức trà sữa từ các tiệm: "Tiệm này tôi thấy hot trên mạng lắm mà không ngon à, nhiều lời khen như vậy hóa ra toàn marketing."

Túc Lê gật đầu: "Không ngon bằng trà sữa tặng kèm của tiệm bánh dưới lầu."

Trần Kinh Hạc: "Vậy để tôi bảo Thanh Điểu đi mua, ngài muốn bánh sô cô la đúng không?"

Ly Huyền Thính đang làm việc ở bàn, nghe vậy ngẩng lên: "A Ly, hôm qua em đã ăn ba cái rồi."

Túc Lê không chớp mắt dựng 3 ngón tay với Trần Kinh Hạc, miệng nói: "Thế hôm nay em ăn 1 thôi."

Trần Kinh Hạc im lặng nhắn cho Thanh Điểu, không hề cảm thấy để thư kí cao cấp - quý cô Thanh Điểu xuống lầu mua bánh gatô có vấn đề gì. Chẳng qua là mới nhắn xong, Thanh Điểu đã gõ cửa đi vào, bình tĩnh đọc báo cáo, sau đó tổng kết: "Kinh Hạc đại nhân, bác sĩ Bạch nói ngài cần giảm béo."

Cái tay đang lật trang của Túc Lê khựng lại, không ngờ bên cạnh mình lại có một con yêu quái cần giảm béo, quay sang quan sát Trần Kinh Hạc. Sống hơn 15 nghìn năm, Trần Kinh Hạc vẫn là dáng vẻ đàn ông chừng ba mươi, nhưng ở trong tộc Huyền Hạc thì y cũng được coi là đứng tuổi, thân hình mơ hồ có dấu hiệu mập lên, âu phục cắt may vừa người có vẻ hơi bó.

Trần Kinh Hạc: "Giảm béo cái gì? Cân nặng của ta vẫn bình thường mà?"

Thanh Điểu lạnh tanh nói: "Ngài nặng hơn 10 cân so với số liệu của ba tháng trước, so với số liệu năm ngoái thì nặng hơn 15 cân, so với số liệu thể trạng trung bình của ngài thì cao hơn 25 cân*."

*1 cân của Trung = 0.5 kg.

Túc Lê lo lắng cầm báo cáo kiểm tra trong tay Thanh Điểu, nhìn số liệu trên đó: "Kinh Hạc, anh như vậy không ổn đâu, cứ tiếp tục thế này thì anh sẽ mắc tam cao*."

*Tam cao là ba bệnh huyết áp cao, đường máu cao và mỡ máu cao.

Trần Kinh Hạc thấy vô lí: "Phượng Hoàng đại nhân, tôi là yêu quái, có tu vi cao như vậy..."

"Có kế hoạch giảm béo chưa?" Túc Lê ngẩng đầu hỏi Thanh Điểu: "Bác sĩ Bạch nói sao?"

"Đây là kế hoạch giảm béo sơ bộ ạ." Thanh Điểu đưa một xấp tài liệu cho Túc Lê: "Bác sĩ Bạch nói Huyền Hạc tuy sống thọ, nhưng thực phẩm rác của Nhân tộc sẽ làm gia tăng tạp chất trong cơ thể tu sĩ, nghiêm trọng thì sẽ gây tắc nghẽn linh mạch, từ đó ảnh hưởng tới sức khỏe."

Trần Kinh Hạc nói: "Ta ăn có vài thứ thì sao mà ảnh hưởng linh mạch được."

"Y ăn những cái gì?" Túc Lê sửng sốt. Bọn họ vì thỏa mãn miệng lưỡi nên mới thường xuyên ăn đồ của Nhân tộc, nhưng những tạp chất này mỗi ngày đều sẽ được thanh lọc trong lúc tu luyện. Rốt cuộc Kinh Hạc đã ăn cái gì mà khiến tạp chất tích lũy trong cơ thể đến mức Bạch Họa Mi phải phê "đề nghị giảm bớt liều lượng" vào báo cáo kiểm tra sức khỏe. Hình thể thay đổi là điềm báo, chỉ khi tích lũy quá nhiều tạp chất ảnh hưởng sức khỏe thì mới có thể tạo thành hình thể biến hóa.

Thanh Điểu: "Là thế này ạ. Kinh Hạc tiên sinh ngoài ba bữa cơm mỗi ngày thì sẽ còn uống 3-6 ly trà sữa nhiều đường... Gần đây do ngài tới công ty thường xuyên nên lượng đường ngài ấy nhập vào cơ thể tăng 0.3% so với bình thường. Bác sĩ Bạch nói với liều lượng như vậy, không tới hai năm, Kinh Hạc tiên sinh sẽ trở thành yêu quái đầu tiên trong lịch sử vì hấp thụ quá nhiều đường nên tích lũy tạp chất, phải nhập viện quan sát."

Ly Huyền Thính nghe thế khép lại tài liệu, nhìn hai người trên ghế sô pha: "Tức là Kinh Hạc sẽ trở thành yêu quái đầu tiên nhập viện vì uống trà sữa ăn đồ ngọt nhiều quá?"

Cái tay đang giở kế hoạch giảm béo của Túc Lê khựng lại: "..."

Trần Kinh Hạc: "... Làm gì tới nỗi như vậy?"

Thanh Điểu lạnh tanh: "Ngài có thể thử xem."

Túc Lê càng lo. Bây giờ quanh cậu không còn nhiều người thân thiết, Trần Kinh Hạc có thể nói là người cao tuổi nhất, còn lớn hơn cả Tiểu Kim Ô của tộc Kim Ô. Tuổi càng cao thì càng phải chú trọng sức khỏe...

Trần Kinh Hạc thấy ánh mắt Phượng Hoàng đại nhân nhìn mình rất lạnh lùng, định tiếp tục bào chữa, Phượng Hoàng đại nhân đã giơ tay cầm ly trà sữa trước mặt y, một giây sau ném thẳng vào thùng rác.

Túc Lê: "Thanh Điểu, cô sắp xếp kế hoạch rèn luyện cho y, ta sẽ giám sát."

Trần Kinh Hạc luống cuống: "Khoan đã..."

Thanh Điểu hỏi Túc Lê: "Túc Lê đại nhân, vậy 7 cái bánh sô cô la này có mua nữa không ạ?"

Cô vừa mới nhận được tin nhắn đặt hàng của Trần Kinh Hạc, bảo xuống tiệm bánh dưới lầu mua 7 cái bánh sô cô la.

Ly Huyền Thính nghe thế nhìn sang, nghi ngờ: "7 cái?"

Túc Lê làm vẻ chấn động nhìn Trần Kinh Hạc: "... Anh thế mà ăn những 6 cái?"

Trần Kinh Hạc: "..."

Từ từ, oan quá, chẳng phải là ngài 3 tôi 4 sao? Sao giờ lại thành mình tôi ăn 6?!

Về sau, kế hoạch giảm béo của Trần Kinh Hạc được lên lịch, mỗi ngày đều phải tập thể thao hai tiếng. Mỗi lần Ly Huyền Thính tăng ca, Túc Lê sẽ đích thân tới phòng tập giám sát y. Giám sát xong Ly Huyền Thính tới đón, thỉnh thoảng sẽ còn mang bữa khuya để Túc Lê ăn ngay trước mặt y.

Trần Kinh Hạc chỉ có thể ăn bữa ăn giảm béo mà Thanh Điểu quy hoạch. Thanh Điểu mà phát hiện y lén đặt đồ ăn ngoài là hôm sau sẽ bị Túc Lê ân cần thăm hỏi. Chủ tịch tập đoàn Trần Thị đáng thương, không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ có Phượng Hoàng đại nhân, thế là đành rưng rưng giảm béo, tiện thể cai đường.

-

Năm 4 nhàn rỗi, Túc Lê có nhiều thời gian lên mạng hơn.

Túc Minh đang học năm nhất nghiên cứu sinh nên bận đủ việc, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ đề cử game này game kia cho các anh. Gần như tất cả game trên điện thoại đều được nó đề cử với Túc Lê một lần, hai anh em sẽ còn hẹn nhau chơi. Túc Lê không nghiện game, thường là chơi 2 tiếng sẽ nghỉ, sau đó vu vơ đi dạo các diễn đàn khoa học kỹ thuật trong nước, thỉnh thoảng lên diễn đàn tu sĩ xem.

Ly Huyền Thính xin tài khoản diễn đàn tu sĩ cho cậu, Túc Lê thích nhất là đi dạo bên đạo pháp, đôi khi sẽ còn bình luận giải đáp nghi vấn. Bởi vì là người mới, tài khoản không có ảnh đại diện, không có danh hiệu, trông như là tài khoản clone. Nhưng mà Túc Lê lại không chú ý, thấy câu nào thú vị là sẽ trả lời.

Ví dụ như có người hỏi muốn lên cấp thì phải đột phá giới hạn nhưng đột phá mãi không được thì phải làm sao?

Dân mạng khác: "Người anh em, câu này của ông khác gì hỏi thi trượt phải làm sao, học thêm luyện thêm thi thêm là sẽ được thôi." "Cười chết, tôi mà biết thì tôi còn là Trúc Cơ à?" "Chủ thớt thuộc phái nào thế, ông có thể đi hỏi sư phụ ông thử, xem sư phụ ông có đánh chết ông không." "Xem thiên phú thôi, có người tu luyện cả trăm năm vẫn dậm chân tại chỗ."

Cũng có người tốt bụng nghiêm túc trả lời, ví dụ như là dùng Trúc Cơ Đan các thứ...

Túc Lê thấy câu hỏi này thì dừng tay. Cậu cứ tưởng mấy vấn đề đơn giản như vậy thì sẽ có người trả lời, kết quả phần bình luận có đủ thể loại, nhưng đa số đều là tư tưởng hại người không lợi mình. Cậu đành phải uốn nắn một vài bình luận, sau đó cung cấp cách giải quyết mới.

Trước kia ở Phượng Hoàng Thần Sơn, rất nhiều tiểu yêu gặp khó khăn trong đột phá. Lúc ấy bọn họ dùng phương pháp thô bạo nhất là dùng linh lực cứng rắn phá rào cản. Thực tế mấy cái này cũng có kĩ xảo, muốn đột phá linh mạch ở bậc tu vi thấp vốn không dựa vào thiên phú, mà là khả năng khống chế linh lực. Thô bạo phá cũng được, nhưng sẽ tạo thành tổn thương cho linh mạch.

Về sau cậu chế ra một bộ phương pháp đột phá cho nhóm tiểu yêu, mặc dù không nhanh bằng dùng bạo lực, nhưng an toàn và ổn định hơn, cũng đặt nền móng tốt hơn.

Cậu tiện tay đăng bộ phương pháp này lên. Ban đầu chẳng ai quan tâm, cũng có người phản hồi là cách của cậu không dùng được, chút linh lực đó sao mà đột phá được. Nhưng qua chừng nửa tháng, chủ bài đăng một lần nữa khiến chủ đề trở nên nóng hổi. Hắn viết một bài dài khoảng nghìn chữ để cảm ơn Túc Lê, nói hắn đã kẹt ở giai đoạn này suốt 10 năm, cuối cùng nhờ có phương pháp của Túc Lê mà thành công đột phá.

Để chứng minh lời mình đáng tin, hắn còn công khai thân phận.

Dân mạng thế mới biết vị này là một tu sĩ ở Sơn Trang Thanh Phong, kẹt ở Kim Đan nhiều năm, dùng phương pháp này một phát lên Nguyên Anh. Có dân mạng thấy thế lập tức đi thử, kết quả một thời gian sau đều lục tục tới bài này check-in, kêu đã lên Trúc Cơ...

Thế là tài khoản "Sô cô la" trở thành đại thần mới của diễn đàn. Có dân mạng còn tìm lịch sử bình luận của cậu, phát hiện vị đại thần này còn trả lời không ít bài đăng. Họ lật xem từng cái, sốc tại chỗ.

Túc Lê bình luận xong chưa bao giờ quay lại xem phản hồi, cũng không biết mình đã thu hút bao nhiêu fan. Nhưng mà cũng không lâu lắm, đàn em cậu che chở --- Kiếm Tông, phái người tới mời cậu lên lớp dạy học.

Người tới là Phương Thủ Ý, dẫn theo Phương Mạch Mạch đã có hình dáng của một đứa trẻ 13-14 tuổi.

Hai cha con mới xuất quan, vừa hay muốn tới núi Tức Linh thăm hỏi nhà họ Túc, thế là Trương Thủ Không bèn nhờ họ mang theo một lá thư. Túc Lê khá là thân với Phương Mạch Mạch, nền tảng kiếm đạo của đứa bé này hồi nhỏ là do cậu dạy, những năm qua có Phương Thủ Ý chỉ bảo hun đúc nên không hề thụt lùi, kiếm thuật ngày càng tinh tế.

Túc Lê nhìn Phương Mạch Mạch giống như thấy được nhóm tiểu yêu năm xưa ở Phượng Hoàng Thần Sơn.

Bán yêu tu luyện vốn gian nan, thể chất Phương Mạch Mạch lại đặc biệt. Trong lúc Phương Thủ Ý nói chuyện với Ly Huyền Thính, Túc Lê bèn chỉ dạy bạn nhỏ tu luyện.

Mọi người tổ chức tiệc tối ở nhà họ Túc, người xuống bếp là ba Túc, hỗ trợ là mẹ Túc. Đồ ăn nhanh chóng sẵn sàng, mang lên tới mười loại món ăn, nhưng đặt ở trước mặt Trần Kinh Hạc chỉ có một tô rau quả.

Túc Úc cầm đùi gà, hỏi: "Chú Kinh Hạc, chú không ăn à?"

Trần Kinh Hạc liếc Túc Lê, gắp rau trong tô, khó nhọc nói: "Gần đây đang tập thể hình."

"Mấy năm bế quan, thế giới thay đổi nhiều thật. Đợt này tôi đang giúp sư huynh, năm nay bọn nhỏ tới Kiếm Tông học kiếm khá đông." Phương Thủ Ý kể những thay đổi mình nhận thấy, nghe được chuyện tóc của Túc Úc, hắn còn sai người đi biển sâu ở Cực Bắc lấy một loại linh chi ngàn năm, chuyên trị hói đầu.

Túc Minh bổ sung: "Anh cả siêu lắm, tóc dài 1 cm rồi đó."

Túc Úc đội mũ: "Sắp rồi, thêm 10 năm nữa anh mày sẽ lại đẹp trai ngời ngời."

Bạch Quân liếc Túc Úc. Trông thì cũng gọn gàng đẹp đẽ đấy, thực tế tóc dưới mũ lởm chởm không đều, muốn mọc đẹp hẳn thì ít cũng phải 15 năm.

Xong bữa cơm, Phương Thủ Ý dẫn con ra về.

Biệt thự ở thủ đô rất lớn, thỉnh thoảng bọn nhỏ cũng sẽ ở nhà. Trước kia Ly Huyền Thính và Túc Lê là mỗi người một phòng, về sau mẹ Túc cho người thông hai phòng lại, đổi giường lớn, còn ngăn một gian nhỏ ra làm phòng đọc sách.

Ly Huyền Thính về phòng thấy Túc Lê đang chơi máy tính, hình như là cài đặt gì đó.

"Trương Thủ Không hỏi em có thời gian dạy học cho Kiếm Tông không." Túc Lê để máy tính sang một bên: "Mai em vừa hay không cần tới phòng thí nghiệm, lắp thiết bị xong mai có thể dạy online cho họ." Chủ yếu là do tiền lương tháng này tăng gấp đôi, gần đây cậu lại không rèn phôi gì, đi dạy một chút cũng được.

Ly Huyền Thính biết việc này, ban nãy lúc ăn Phương Thủ Ý cũng nhắc: "Không tới Kiếm Tông à?"

"Không. Xa vậy đi mệt lắm, dạy online được rồi." Túc Lê nói tiếp: "Ngày kia em còn phải chạy số liệu. Nãy em gọi điện cho ông ấy rồi, mai dạy luôn."

Dạy trực tuyến cũng tốt, Kiếm Tông đúng là cách thủ đô quá xa.

Túc Lê xếp gọn thiết bị, tiện thể kiểm tra, xác định không có vấn đề gì mới nghiêng đầu nhìn Ly Huyền Thính: "Tắm chung không? Huyền Thính?"

Ly Huyền Thính nghe vậy hơi khựng lại: "Có."

-

Hôm sau thời tiết rất đẹp, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu rọi căn phòng. Ly Huyền Thính dậy trước, thấy người trong ngực còn ngủ thì hôn một cái lên má, sau đó xuống lầu chuẩn bị bữa sáng.

Hôm nay là cuối tuần, mọi người đều ngủ nướng.

Ly Huyền Thính chuẩn bị xong bữa sáng ba Túc mới dậy: "Con đi gọi A Ly, đồ trong nồi vẫn nóng đấy ạ."

Ba Túc đeo tạp dề: "Ừ để ba xem, hôm nay không ra ngoài chơi à?"

Ly Huyền Thính: "Không, A Ly phải dạy online."

Nói xong hắn ra khỏi bếp, mà ba Túc nghe được mấy chữ "dạy online" thì không khỏi nghi hoặc, dạy online? Dạy cái gì?

8 giờ sáng, phòng phát sóng đã đông nghẹt người, còn rất nhiều người bị kẹt bên ngoài không vào được.

[Vào được rồi!]

[Dậy sớm là chính xác.]

[????? Đây là phòng phát sóng của Kiếm Tông mà? Sao đông quá vậy?]

[Sắp sập rồi, lag quá.]

Ban đầu đây vốn là phòng phát sóng tư nhân cho Kiếm Tông, nhưng không biết là ai tiết lộ mà mật khẩu bị lan truyền cho toàn mạng. Ngoài đệ tử của Kiếm Tông ra thì còn có những tu sĩ khác tràn vào, làm sập phòng phát sóng, Dịch Đạo phải tăng thêm băng thông để tránh trực tiếp bị gián đoạn.

Trương Thủ Không cúp máy, quay sang hỏi đệ tử nhà mình: "Tại sao lại có nhiều người như vậy???"

Đệ tử nói: "Quyết định phát sóng quá gấp ạ nên diễn đàn không kịp tạo đường dây riêng, chỉ có dùng phòng mật khẩu." Tức là chỉ cần có số phòng và mật khẩu thì ai cũng vào được.

Trương Thủ Không: "..."

Là đứa đệ tử hư đốn nào tiết lộ mật mã hả.

Đệ tử: "Sư phụ, chúng ta nên làm gì đây?"

Còn làm gì nữa? Một đám bạn của ông đều gọi tới, còn nói cái gì mà tình nghĩa lâu năm.

"Gọi cho nhà họ Túc, cái này phải trưng cầu ý kiến của họ." Trương Thủ Không thở dài: "Nếu Túc trưởng lão không đồng ý thì chỉ có thể lùi lịch."

Túc Lê nghe máy lúc đang ăn sáng, rất thản nhiên đồng ý. Trương Thủ Không đành phải cho người mau chóng thu xếp, phòng mật khẩu biến thành phòng công khai.

[Kích động quá!]

[May mà tôi dậy từ 6 giờ, không thì còn kẹt không vô được.]

[Cảm ơn đồng nghiệp Kiếm Tông đã hào phóng chia sẻ, để bữa nào tôi mời mọi người ăn tiệc.]

[Cảm ơn các bạn Kiếm Tông!!]

Túc Lê không biết gì chuyện phòng phát sóng, thậm chí trước giờ phát sóng nửa tiếng, cậu còn bị người nhà bao vây, tình huống giống hệt như mỗi lần cậu và Túc Minh đi nước ngoài thi đấu.

Ba Túc: "Đây là lần đầu bé bé phát sóng trực tiếp đúng không? Có hồi hộp không?"

"Không phải lần đầu tiên, hồi bé nó livestream rồi mà." Túc Úc vừa ăn vừa nghịch điện thoại: "Từ từ để anh nạp tiền, mấy cái khác không nói nhưng mà quà cáp phải đầy đủ thể diện."

Bạch Quân: "..."

Trần Kinh Hạc hỏi: "Kiếm Tông gửi tiền chưa? Gửi bao nhiêu, chúng ta không được thua lỗ."

Túc Minh cũng ngừng ăn, nói: "Hình như TV nhà mình lên diễn đàn được, lát nữa con kết nối cho."

Mẹ Túc đã lôi mấy cái giá quần áo ra: "Đáng lẽ tối qua con phải nói với mama chứ, như vậy mama mới chuẩn bị trước quần áo cho con được."

Túc Lê: "..."

Đúng vậy, gần như mỗi lần ra ngoài thi đấu hoặc có sự kiện gì quan trọng, quần áo của cậu luôn do mẹ chuẩn bị. Nếu không phải cậu quả quyết từ chối, có khi mẹ sẽ còn mời nhà tạo mẫu về trang điểm cho cậu.

"Con mặc áo ngủ không được ạ?" Túc Lê yếu ớt hỏi, áo ngủ thoải mái mà.

Mẹ Túc thẳng thừng: "Không được."

Lớp học bắt đầu lúc 10 giờ sáng, bây giờ mới 9 giờ 50, màn đạn đã chạy như điên.

[Kích động! Uhuhuhu cái này xem miễn phí được thật à?]

[Lầu trên mơ miễn phí hả? Chuẩn bị tiền mua quà đi.]

[Xin lỗi ạ!]

Không lâu lắm, màn hình tối đen bỗng sáng lên. Khung cảnh là một phòng sách, nam sinh mặc áo sơ mi ngồi trước máy tính. Trang phục đơn giản càng làm nổi bật khí chất đặc biệt của cậu, phần cổ trắng bóc còn đeo một cái vòng, khiến ngoại hình vốn ưu tú càng thêm xuất sắc.

[!!!!!!]

[Vĩnh viễn là thần!]

[Người tu đạo không nên để vẻ ngoài làm lung lạc bản tâm, nhưng giờ tôi không cầm giữ được. Xin lỗi các anh em, tôi tắt liêm sỉ trước.]

[Đầu tôi: ghi vở, mắt tôi: ngắm trai đẹp.]

[Đây là thử thách cho sự tu hành nhiều năm của tôi. Chẳng phải chỉ là làm hai việc cùng lúc thôi sao? (bạn nào có điều kiện có thể quay màn hình giùm được không?]

[Giờ phút này tôi chỉ muốn làm một người háo sắc.]

"Thiết bị cắm được chưa?" Túc Lê nghiêng đầu hỏi người bên cạnh.

Bên ngoài khung hình, một giọng nam trầm thông qua míc truyền tới: "Được rồi."

[Thôi xong, tôi có cảm giác tâm tư gì đó tập trung hết vào mặt tiểu tiên sinh rồi.]

[Giọng nam kia nghe hay quá vậy, là anh đẹp trai lần trước à?]

[Aaaaaaaaaaaaa quá đẹp, tôi phải nỗ lực tới bao giờ mới cưới được tiểu tiên sinh đây!]

[Lầu trên đừng mơ nữa, bà không biết tiểu tiên sinh là hoa thơm đã có chủ à?]

[Mơ cũng không cho người ta nữa à huhuhu!]

Túc Lê bình tĩnh kiểm tra míc: "A lô mọi người nghe được không? Hình ảnh livestream ổn không?"

[Ổn ạ ổn ạ ổn ạ!]

[Cực kì ok ạ!]

[Ngư lôi x10 cảm ơn tiểu tiên sinh đã tới dạy!]

Livestream mới bắt đầu, màn đạn đã spam quà liên tục, hiệu ứng không ngừng nổ tung, khiến Túc Lê buộc phải hỏi: "Đống hiệu ứng này có tắt được không?"

Ly Huyền Thính nói: "Hiệu ứng quà tặng không tắt được."

[Aaaaaaaaaaaaaa tắt được tắt được @Dịch Đạo, mau làm việc đi, hiệu ứng cản trở bà đây ngắm người đẹp.]

"Thế à, vậy thôi không xem nữa." Túc Lê nói: "Anh xem màn đạn giúp em nhé, có vấn đề gì thì ghi lại."

Ly Huyền Thính: "Được."

Hắn tạm thời xuất hiện trong phòng phát sóng.

Người đàn ông tay dài chân dài mặc trang phục ở nhà rất thoải mái, cánh tay duỗi ra có thể dễ dàng ôm người vào lòng. Hắn thủ thỉ nói mấy câu bên tai Túc Lê, sau đó hết sức tự nhiên thơm má một cái rồi mới lấy máy tính bảng trước mặt cậu: "Đừng để mình mệt quá, anh ở đây, có việc gì gọi anh."

[!!!!!!!]

[Khoan! Anh đẹp trai này! Tôi biết!]

[Hóa ra là thật à? Hai người họ là một đôi?]

[Người ta hôn nhau luôn rồi mà mấy người không thấy à?]

[Hóa ra chuyện ở công viên không phải giấc mơ, tiểu tiên sinh không độc thân nữa.]

[Tôi biết từ lâu rồi, hóa ra mấy ông không biết?]

[Gì gì? Tôi bế quan mấy năm đã bỏ lỡ cái gì.]

Màn đạn bay vèo vèo, còn rất nhiều, nhưng mấy chữ mấu chốt vẫn dễ dàng đập vào mắt.

"Hả?" Trương Thủ Không cầm máy tính bảng đệ tử đưa, ngơ ngác hỏi: "Là sao? Ly Huyền Thính và Túc Lê là một đôi?"

Đệ tử gật đầu: "Sư phụ không biết ạ? Họ là một cặp."

Trương Thủ Không: "!!!"

Ở những nơi khác trong giới tu đạo, Liên Minh Yêu Tộc, Liên Minh Trận Tu...

Cái gì? Hóa ra là một cặp thật à!

Ly Huyền Thính bất ngờ lộ diện khiến rất nhiều người nhận ra vị này chính là anh đẹp trai từng tiếp xúc thân mật với Túc Lê ở thế giới trong công viên, cũng có người nhận ra hắn là Thái Tử của tập đoàn Trần Thị... Giới tu đạo không phải ai cũng lên mạng thường xuyên, lần livestream này có rất nhiều tu sĩ được người thân bạn bè đồ đệ hỗ trợ để lên học online, thấy tin này không khỏi đờ đẫn.

Ngoài ra thì có một nhóm người thấy mặt Ly Huyền Thính là run chân.

Phần lớn người không biết, nhưng các tu sĩ có mặt ở bí cảnh núi Tùng Lâm đều nhận ra hắn, cũng nhớ rõ biển kiếm bao phủ đất trời mà yêu kiếm tạo ra khi giáng thế. Giờ phút này thấy Ly Huyền Thính, họ như trở lại khi đó, từ linh hồn tuôn ra cảm giác thuần phục.

Ban đầu nghe giọng họ không chắc lắm, nhưng khi thấy mặt thì còn nghi ngờ cái gì nữa!

Cũng có người thần kinh thô giờ mới kết nối được, anh đẹp trai thân thiết với Túc Lê ở công viên = Thái Tử tập đoàn Trần Thị = Yêu kiếm duy nhất...

Chờ chút!!? Bọn họ mới nói gì trên màn đạn? Muốn cưới tiểu tiên sinh???

[!!!!!]

[Chân tự dưng run.]

[Là.... Là... Yêu kiếm đại nhân ạ?]

[Khoan... Ổng đang xem màn đạn hả?]

[Ban nãy tôi nói gì nhỉ??]

[@Dịch Đạo có chức năng thu hồi bình luận ở livestream không, tôi muốn sống.]

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com