Bé Phượng Hoàng Được Cả Nhà Yêu Chiều

Chương 181: Ngoại truyện Cuộc sống vui vẻ của nhà họ Túc (2)



Edit: Ry

Phim mới của Túc Dư Đường sắp chiếu.

Là một nữ diễn viên nhận giải thưởng tới mỏi tay, kĩ thuật diễn không có chỗ nào để chê, tuổi tác dường như không để lại trên khuôn mặt của chị một dấu vết nào. Dù là tác phẩm ra sao thì chị cũng có thể nhẹ nhàng nắm trong tay, trở thành biển hiệu sống cho câu "càng diễn càng thật" của các đạo diễn hợp tác với chị. Trừ khoảng thời gian tránh bóng thời trẻ vì muốn chăm sóc gia đình thì những năm qua Túc Dư Đường luôn duy trì phong độ mỗi hai năm ra một bộ phim chất lượng cao.

Phim mới tên là <Cầm Ca>, là một bộ phim hiện đại lấy bối cảnh 10 năm trước, kể về con đường trưởng thành và sự nghiệp của nữ chính. Câu chuyện xưa về một cô gái thời hiện đại phấn đấu nỗ lực xây dựng sự nghiệp, cũng là phim nữ chủ, nhất quán với phong cách của Túc Dư Đường, có cười có khóc. Đội hình cũng rất mạnh, thế nên dân mạng cực kì chờ mong.

<Cầm Ca> miễn rất nhiều giai đoạn tuyên truyền, quảng bá đơn giản hơn những phim khác nhiều. Nhưng dù vậy, sau khi trailer lên sóng thì phim vẫn liên tục lên hotsearch. Đạo diễn là người quen của Túc Dư Đường, nghe nói cảnh trong phim được lấy ở vùng núi Tức Linh. Trong một lần truyền thông phỏng vấn, Túc Dư Đường còn để lộ là có rất nhiều bạn của chị xuất hiện trong phim, nhưng những người đó là ai thì chị không nói.

Dân mạng cho rằng bạn ở đây chắc hẳn là bạn của Túc Dư Đường trong giới.

Đến khi trailer của <Cầm Ca> được đăng tải, họ mới biết bạn này là đấng của đủ mọi ngành nghề. Ngay từ lúc phim bắt đầu tuyên truyền, rất nhiều người đã dùng Weibo của mình quảng cáo cho <Cầm Ca>, các loại hoạt động bốc thăm trúng thưởng nhiều như mưa, khiến dân mạng sợ ngây người.

Sự phát triển trong những năm qua của vùng núi Tức Linh có thể thành huyền thoại, chưa nói việc thôn này một phát nhảy lên trở thành thôn trấn nhỏ văn minh nhất cả nước, đợt trước có một hot face đến nhà bạn đại gia chơi, tiện thể quay video phong cảnh ở thôn Tức Linh. Kết quả mở khóa ra bảo vệ công viên thôn là một đại sư nổi tiếng của đạo quán nào đó, nhân viên quản lý của tòa chung cư là một nhà dương cầm nổi tiếng đã về hưu... Đến cả ông lão đánh thái cực ven đường cũng sở hữu mười mấy núi vàng.

Lúc ấy cái video này ở trên hotsearch rất lâu, khu du lịch núi Tức Linh còn tranh thủ làm một cái video quảng cáo, thu hút sự chú ý của cục du lịch thành phố S, tạo riêng một lộ trình du lịch cho bên này. Sau sự kiện đó, cả mạng đều biết trong thôn Tức Linh ở vùng núi Tức Linh có một cái chung cư giàu nứt đố đổ vách, bốc đại một người cũng là đại gia nhà có mỏ.

Dân mạng choáng trước quan hệ rộng của Túc Dư Đường, mà mấy người họ cho rằng là "đấng" kia, đăng bài trên Weibo xong lại hơi hoảng.

"Con chắc chắn là làm vậy sẽ được chứ?" Trong văn phòng, người đàn ông mặc đạo bào ngồi trên sô pha, nghiêm túc hỏi con trai mặc âu phục đi giày da.

"Cha, ngài yên tâm đi. Lần trước con trai của Túc đại nhân ra ngoài thi đấu gặp chút phiền phức với khách sạn, lúc ấy lão Ngô đã lập tức mời cả đoàn nghiên cứu khoa học của đại học Thủ Đô vào ở. Sau đó tập đoàn Trần Thị liên hệ hợp tác với nhà họ." Người đàn ông mặc âu phục mặt mày chính trực, vừa nói vừa lướt Weibo: "Chúng ta phải nắm lấy cơ hội lấy lòng nhà họ... Má, có người bắt chước chúng ta cũng đăng bài."

Người mặc đạo bào: "... Liệu con có làm được không đấy? Chúng ta phải nổi bật hơn họ."

Người mặc âu phục lập tức gọi điện: "A lô? Ừ, thu xếp mời toàn công ty đi xem lần công chiếu <Cầm Ca> cho tôi. Cái gì? Tiền cứ rút từ thẻ của tôi."

Đúng vậy, người muốn lấy lòng nhà họ Túc thật sự có quá nhiều.

Hôm công chiếu đầu, những người có vé đều xếp hàng ngoài rạp chiếu, trên đường cũng có rất nhiều người thảo luận chuyện này, tiếng trò chuyện líu ríu không ngừng. Giữa đám người có hai thanh niên cực kì nổi bật, một người mặc âu phục đen, người còn lại thì mặc trang phục bình thường, đội một cái mũ đen. Trang phục của cả hai rõ ràng không ăn nhập gì, nhưng đứng chung lại có một cảm giác hài hòa kì lạ, khiến người xung quanh đều lơ đãng nhìn họ.

Hàng gần như không nhúc nhích, đằng trước hình như có vấn đề gì đó.

Nam sinh đội mũ còn đeo khẩu trang, rõ ràng đang buồn ngủ, trông không có mấy tinh thần. Người đàn ông đồng hành cùng cậu vươn tay đỡ, ghé vào tai cậu thì thầm gì đó.

Người xung quanh không nhịn được quan sát họ. Anh trai mặc âu phục kia rất đẹp, nam sinh bên cạnh đội mũ nên không thấy rõ, nhưng nhìn vóc dáng có cảm giác cũng là người đẹp. Mấu chốt là cử chỉ của hai người này quá thân mật, họ là một đôi à?

Hai người này chính là Túc Lê và Ly Huyền Thính.

Ly Huyền Thính tan tầm tới đại học đón Túc Lê. Túc Lê đã ngâm mình trong phòng thí nghiệm suốt hai tuần, gần như không ngủ không nghỉ. Lúc hắn tới đón, cậu vừa hay làm xong một giai đoạn thí nghiệm, vội vàng thay đồ ra ngoài, ở trên xe ngủ nửa tiếng, giờ vẫn còn gà gật.

Hai người không đi chung với đoàn lớn, vé cho cả hai được giữ ở quầy, ai ngờ lúc tới rạp đông nghịt, căn bản không chen được tới chỗ quầy để lấy vé. Cả hai đành đứng xếp hàng, gọi cho người bên trong ra đón.

"Hay là chúng ta về nhà nghỉ? Mấy hôm nữa lại đi xem?" Ly Huyền Thính nhẹ giọng hỏi.

Túc Lê lắc đầu: "Chỉ hơi buồn ngủ thôi, lát nữa là tỉnh."

Ly Huyền Thính nghiêng người: "Vậy dựa vào anh mà ngủ, anh gọi cho Minh Minh rồi, thằng bé ra ngay."

Túc Lê tựa đầu vào vai hắn, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ly Huyền Thính chỉnh mũ cho cậu, đặt tay lên vai, cẩn thận che chở bạn trai.

Nữ sinh đứng cạnh thấy hành động này ngọt muốn chết. Ban nãy cô chỉ đoán mò, giờ là chắc chắn hai người này là một cặp... Cô quay đi chỗ khác, nhưng chợt cảm thấy sườn mặt của người mặc âu phục kia trông quen quen, thế là quay lại nhìn thêm vài cái. Sao cô có cảm giác mình đã thấy người này ở đâu rồi nhỉ?

Lúc này, hàng người bỗng chuyển động một chút, một nam sinh cầm đồ chạy từ trong rạp ra, nhìn quanh rồi chạy thẳng tới bên này. Nữ sinh sửng sốt, thấy nam sinh kia đi thẳng tới cặp đôi ở sau lưng cô, đưa hai vé có phần cuống khác hẳn mọi người cho người mặc âu phục.

"Mẹ bảo đi đường cho nhân viên đi, cô Tiểu Lâm chờ ở bên trong rồi." Túc Minh thấy tình trạng của Túc Lê thì hỏi: "Anh hai buồn ngủ à?"

Ly Huyền Thính nói: "Mới làm xong thí nghiệm, chưa được nghỉ ngơi, đợi một lát là sẽ tỉnh."

Sau đó ba người đi vào bằng lối cho nhân viên.

"Hiểu Hiểu, sao thế?" Bạn của nữ sinh kia hỏi.

Hiểu Hiểu sững sờ: "À không, chỉ là tôi thấy mấy người kia trông quen thôi."

Nhất là nam sinh vừa xuất hiện, gương mặt thật sự rất quen, giống như đã thấy ở đâu... Cô chợt nhìn tấm áp phích trên tường, nhìn mặt của Túc Dư Đường, bỗng nghĩ ra.

Đúng rồi! Nam sinh vừa rồi rất giống Túc nữ thần!

Cô bừng tỉnh, nhìn bóng lưng xa dần, vội bịt miệng mình.

-

Ba người tới hậu trường rạp chiếu phim, không thấy mẹ Túc, nhưng có ba Túc và Túc Úc, cả hai đang thì thầm gì đó. Hôm nay tổ chức lễ công chiếu, mẹ Túc phải đi chuẩn bị, hậu trường gần như không có ai. Túc Lê tới ghế sô pha ngồi nghỉ, mới nhắm mắt lại đã nghe được vài chữ mấu chốt.

"Ngày kỷ niệm kết hôn!?" Túc Minh sững sờ: "Sao giờ ba mới nói?"

Ba Túc chậc một tiếng: "Tuần trước với trước nữa ba bận cho tụi nhỏ thi giữa kì, sáng hôm qua thấy nhắc nhở trên điện thoại mới nhớ. Vốn định là hôm nay dẫn mẹ con đi ăn, kết quả tối qua mẹ con bảo hôm nay là buổi công chiếu đầu."

Ngày kỷ niệm kết hôn là chuyện lớn, nhà họ Túc mỗi năm đều có ngày này, là thời gian đặc biệt của riêng cha mẹ.

Khi còn bé, mỗi năm cha mẹ đón ngày kỷ niệm, Túc Úc sẽ phải ngồi trước giường nhi đồng, vừa làm bài vừa trông em. Đợi ba đứa lớn hơn chút, mỗi khi trùng với thời gian mẹ Túc đi quay phim, ba Túc sẽ chạy đi thăm vợ, mấy anh em chỉ có thể đặt đồ ăn ngoài. Nhưng cũng không tới nỗi nào, có Phong Yêu, có Ly Huyền Thính, có hai người biết làm cơm, cùng lắm thì ăn sủi cảo đông lạnh.

Lớn thêm chút nữa, mỗi người đều có việc học sự nghiệp, ngày kỉ niệm kết hôn chỉ được thấy trên vòng bạn bè của ba Túc. Hai vợ chồng chưa bao giờ trễ nải chuyện phát thức ăn cho chó.

Tóm lại, ngày kỷ niệm kết hôn của cha mẹ là chuyện to hơn trời ở nhà họ. Năm ngoái, đôi vợ chồng son còn ra nước ngoài du lịch hai ba ngày. Ai mà ngờ được năm nay ba Túc lại vì công việc bận quá mà suýt quên mất chứ.

Ba Túc một khi bận rộn là không lên mạng, nên chuyện công chiếu tối qua vợ gọi điện hắn mới biết. Nói chuyện điện thoại xong hắn vội vàng đi tàu cao tốc tới thủ đô, kết quả vợ lại bận hoạt động quảng bá, biệt thự trống không.

Túc Minh lạnh tanh nói: "Ba phải sám hối đi."

Túc Úc cười hô hố: "May mà ba còn nhớ đấy, không thì chắc năm nay ba khỏi thấy mặt mẹ luôn."

Từ bé anh đã nghe năm xưa ba theo đuổi mẹ rầm rộ tới độ cả Yêu giới đều biết. Phải biết hai người này hồi trẻ gặp nhau là thượng cẳng chân hạ cẳng tay, đều là đại yêu nổi danh một phương, cầm kịch bản yêu nhau lắm cắn nhau đau, kết quả là lại thành chim liền cành. Cửu Vĩ Thiên Miêu và Thần Loan Điểu thế mà lại về chung một nhà, lúc anh ra đời còn được tôn sùng là kết tinh tình yêu của cả hai.

Giờ thì sao, thôi quên đi.

Ba Túc thở dài: "Có lẽ là già rồi, đợt trước ba vẫn nhớ, nhưng bận một cái là quên béng."

Túc Lê cũng ngồi dậy, vẻ buồn ngủ đã bay sạch.

"Phượng Hoàng đại nhân có mệt không? Uống chút trà cho tỉnh táo." Trần Kinh Hạc ngồi cạnh rót trà, nói với ba Túc: "Hay là thôi vậy? Dù sao cô chú cũng kết hôn hơn ngàn năm rồi, thiếu một ngày kỉ niệm cũng không sao."

Nhà họ Túc trăm miệng một lời: "Sao lại thế được!?"

Trần Kinh Hạc giật bắn mình, tí làm rơi chén trà: "Sao lại không được?"

"Chú Kinh Hạc, độc thân nhiều năm như vậy không phải lỗi của chú, nhưng ngày kỷ niệm kết hôn là thứ năm sau phải long trọng hơn năm trước." Túc Úc nghiêm túc nói: "Ba, vẫn kịp. Ba chuẩn bị quà rồi đúng không, sân khấu công chiếu lớn như thế, vừa hay làm niềm vui bất ngờ cho mẹ luôn."

Trần Kinh Hạc nghe thế thì không vui: "Cái gì là tại chú độc thân, bay cũng độc thân còn gì? Sắp ba mươi rồi cũng chẳng thấy yêu đương hẹn hò, cứ chơi thêm vài năm đi rồi nhìn Bạch Quân lấy vợ sinh con nhé, bay có thể phấn đấu hơn không hả?"

Bạch Quân đang uống nước suýt phun hết ra ngoài, ho khù khụ giải thích: "Chú Kinh Hạc, cháu cũng độc thân mà."

"Hở tí là công kích cá nhân, độc thân thì làm sao? Cháu độc thân nhưng cũng là dân lướt mạng kì cựu, không hẹn hò chẳng lẽ cháu còn không biết chim nhỏ sinh như thế nào?" Túc Úc cười gằn: "Ba, ba nghe đây, chuyện này phải làm thật to vào, hôm nay con trai làm chủ cho ba."

Còn nửa tiếng nữa là bắt đầu lễ công chiếu.

Sắp mở màn, người xem lục tục vào ghế, nhân viên công tác ở trên sân khấu chỉnh thiết bị, không khí náo nhiệt lan rộng trong rạp. Túc Dư Đường trang điểm xong, nhìn xuống dãy ghế cho khách quý, phát hiện chỉ có Bạch Quân Phong Yêu và Trần Kinh Hạc, chồng và đàn con đều không thấy bóng.

"Bé Lê vẫn chưa tới à?"

Trợ lý Tiểu Lâm đáp: "Tới rồi mà, ban nãy em còn thấy Minh Minh ra cửa đón thằng bé."

Túc Dư Đường đứng đợi một lúc thì phải theo đoàn làm phim lên sân khấu, bắt đầu quy trình khai mạc. Chị đứng trên sân khấu nói chuyện, đột nhiên thấy chồng và các con thậm thụt vào ghế, hình như trong tay còn cầm cái gì.

Túc Lê đi cuối cùng, lúc đi ngang qua cửa, hai nhân viên đột nhiên cúi chào làm cậu giật mình, gật đầu với họ rồi đi vào.

"Họ là ai vậy?" Túc Lê hỏi.

Ly Huyền Thính đáp: "Người của Điểu tộc, rạp chiếu phim này là của tộc Tước Điểu."

Túc Lê khựng lại, quay đầu bảo Túc Úc ở đằng trước: "Anh, rạp này của tộc Tước Điểu, anh có bạn là người tộc này mà đúng không?"

Túc Úc đang rầu không biết tiếp theo nên làm gì, nghe vậy mừng rơn: "Từ từ để anh gọi điện cho thằng béo."

"Tiểu tiên sinh thế mà đáp lại chúng ta."

"Tại sao lại không? Tôi ghen tị với đám Kiếm Tông chết đi được, rõ ràng chúng ta gần với tiểu tiên sinh hơn."

"Ông không biết để giành được việc làm hậu trường này khó cỡ nào đâu, may tôi cướp được."

Hai Tước Điểu đứng ở cửa thì thầm với nhau, đột nhiên một thanh niên cao lớn đi tới trước mặt họ.

Cả hai sững sờ, nhận ra vị này là anh trai Túc Úc của tiểu tiên sinh: "Ngài Túc, có chuyện gì ạ?"

Túc Úc nói: "Đường nào dẫn vào phòng máy chiếu?"

Lễ công chiếu có rất nhiều nhân vật nổi tiếng góp mặt, đạo diễn cũng không ngờ có thể mời được những người này, giai đoạn đọc diễn văn chào mừng lại càng hào hùng lâm ly.

Nhưng các đấng ngồi ở hàng đầu không dám ho he, ai cũng ngồi nghiêm chỉnh, mặt mày nghiêm túc. Khi Túc Dư Đường từ trên xuống, tất cả đều đứng dậy, cung kính đón chị vào ghế chính giữa.

Đạo diễn đi cùng Túc Dư Đường nên ngồi cạnh chị, choáng váng nghĩ, chờ chút, đây chẳng phải là ghế của giám đốc Trương sao!?

Mà giám đốc Trương thì đứng dậy, mặt mày thản nhiên trò chuyện với Túc Dư Đường, sau đó đi tít ra đầu kia ngồi. Hắn đâu có dám ngồi đó, không thấy bên trong có bao nhiêu đấng đang ngồi à? Mấy ông tai to mặt lớn ngồi hết ở kia, một nhà đầu tư nho nhỏ như hắn sao dám chen.

"Khoan." Đạo diễn có chút bối rối: "Hình như nhầm ghế rồi."

Túc Dư Đường hết sức bình tĩnh: "Đạo diễn ngồi đi, phim sắp bắt đầu rồi."

Phần giới thiệu nhanh chóng kết thúc, phim chính thức chiếu.

Trong bóng tối, chỉ có màn hình lớn sáng lên nội dung điện ảnh đặc sắc. Túc Dư Đường lại ở trong bóng tối thấy mấy người lên sân khấu, hình như là nhân viên. Phim gần hai tiếng, đến khi nhạc cuối phim chạy hết, ánh đèn lại không sáng lên.

Ngay sau đó màn hình xuất hiện những hình ảnh mới ---

Trên màn hình, ba Túc mặc tạp dề đứng trong bếp, bên cạnh là mẹ Túc. Hai vợ chồng anh một câu em một câu nói về món mới tối nay, ba Túc mượt mà thái thịt, mẹ Túc thuần thục nhặt rau...

Người xem ở hàng sau không ngừng trầm trồ.

"Ôi trời ơi...!!! Người này hình như là chồng của nữ thần!"

"Má ơi video này ngược chó thế!"

"Hôm nay là ngày gì vậy?"

"Aaaaaa ngọt quá đi, cái này cho tui xem được hả?"

Mà các đấng ngồi ở hàng trước, giây phút thấy ba Túc cầm dao thái thịt lập tức rùng mình. Họ nhìn hai người ngọt ngào tương tác, nhắm mắt lại là nghĩ đến chiến trường đẫm máu ngàn năm trước khi Yêu tộc nội chiến, như thể dao kia không phải đang thái thịt, mà là thái bọn họ.

Hình ảnh có bao nhiêu ấm áp, trong mắt họ có bấy nhiêu kinh dị.

Hóa ra hai người này ở nhà là như vậy ư!?

Nhân viên cũng nhận thấy sắc mặt của mấy sếp, tưởng là trong rạp quá ồn, vội vàng cho người đi duy trì trật tự. Sau đó nghe ngóng xem chuyện là thế nào, sao họ không nhận được tin là có vụ này.

Đúng lúc này ánh đèn sân khấu chiếu vào ghế của Túc Dư Đường, sau đó là một người đàn ông ăn mặc trang trọng đi tới trước mặt chị, quỳ một chân xuống đất, giơ bó hoa lên: "Vợ ơi, ngày kỷ niệm kết hôn vui vẻ."

Túc Thanh Phong lúc lên đồ cực kì điển trai, đối ngoại nói là hơn 50, sắp tới tuổi về hưu, nhưng khuôn mặt hắn vẫn trẻ trung, trông chỉ như một người đàn ông ngoài ba mươi.

Hai người đã ở bên nhau hơn ngàn năm, tới nhân thế cũng gần ngàn năm, theo sự phát triển của xã hội loài người, họ đã đổi rất nhiều thân phận. Túc Thanh Phong đi từ công tử thế gia thời cổ cho tới giáo sư nhân dân ở hiện đại, thêm ba mươi năm nữa, họ sẽ phải đổi một thân phận mới tiếp tục sinh hoạt.

Tới nhân gian nhiều năm như vậy, tình cảm vợ chồng đã là thứ không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả.

Túc Dư Đường sửng sốt, không khỏi có chút cảm động. Chị tươi cười nhận hoa: "Bao nhiêu tuổi rồi còn làm mấy chuyện này."

Chị cúi đầu ngửi thử, bỗng ngửi được mùi nhựa, đuôi lông mày không khỏi nhảy lên.

"..."

Ngồi ở ghế VIP bên kia, Trần Kinh Hạc hỏi: "Mấy đứa còn mua hoa hồng nữa à?"

Túc Lê vừa đi cắt ghép video khẩn cấp, còn kết nối với màn hình để chiếu, mới trở về. Nghe Trần Kinh Hạc hỏi thì sửng sốt: "Hoa gì? Mọi người mua hoa à?"

Ly Huyền Thính nói: "Không, lần trước tặng hoa mẹ bảo là vẽ chuyện."

Thế là từ đó lễ công chiếu cả nhà chẳng mua hoa bao giờ.

"À hoa hả, em chuẩn bị đó." Túc Minh rất bình tĩnh: "Em thấy bên ngoài có cái tường hoa, bèn rút mấy bông gói lại. Yên tâm đi, em còn vẩy cả nước lên, đảm bảo y như thật."

Bạch Quân giật mình: "Hoa giả?! Ba em có biết là hoa giả không vậy?"

"Đều là hoa mà?" Túc Lê buồn ngủ tựa vào Ly Huyền Thính.

"À em nói làm gì." Túc Minh đáp không cần nghĩ: "Trong phim đều diễn vậy mà, đặt quà trong bó hoa, siêu lãng mạn. Không sao đâu, hình thức thôi, có lòng là được."

Bạch Quân: "..."

Mấy đứa này sắp tiễn cha tụi nó đi rồi.

Trần Kinh Hạc: "?"

Trên sân khấu đột nhiên vang lên tiếng pháo, thu hút sự chú ý của mọi người.

Ở đầu kia, một thanh niên nhảy lên sân khấu, đi tới chỗ bục của MC, cầm míc nói: "Chúc mọi người có một buổi tối tốt lành."

Túc Úc quan sát người bên dưới, hắng giọng: "Hôm nay là buổi công chiếu đầu của <Cầm Ca>, rất vui vì có thể gặp mọi người trong ngày đặc biệt này. Hôm nay không chỉ là buổi công chiếu đầu, mà còn là một ngày rất đặc biệt, đó chính là ngày kỉ niệm kết hôn lần thứ một ngàn..." Câu từ trôi chảy của Túc Úc bỗng kẹt lại.

1639 năm!? Ẹc không được, không thể nói thế.

Ủa khoan? Ba mẹ nói với bên ngoài là họ kết hôn khi nào nhỉ?

Má! Kết hôn năm nào vậy!

"Mọi người chờ chút, hình như cái míc này hỏng rồi." Túc Úc che míc, đi tới chỗ Túc Thanh Phong, nhỏ giọng hỏi: "Hai người kết hôn năm bao nhiêu vậy?"

Ba Túc: "..."

Mẹ Túc: "?"

Âm lượng không lớn, nhưng mấy tu sĩ ngồi quanh đều nghe được, không khí ngột ngạt dần lan tràn. Phải làm sao giờ? Nên nói chúc mừng không? Hay là vỗ tay?

[Tác giả có lời muốn nói]

Bé Lê: Cắt video xong buồn ngủ quá.

Bé Minh: Trong này tối mà, dùng hoa giả cho đủ hình thức là được, không thành vấn đề.

Anh cả: Ba, vụ này phải làm to vào, hôm nay con trai làm chủ cho ba.

Ba Túc: Làm chủ tiễn tôi đi Tây Thiên à?

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com