Lâm Miêu kẹp xong chiếc sandwich, từ từ cắn một góc vỏ bánh mì nướng, rồi vui vẻ cắn từng miếng to vào trung tâm.
Lớp ngoài của bánh mì hơi xém cạnh, cắn vào thì giòn tan thơm phức, bên trong vẫn mềm mại, ăn cùng trứng chiên và thịt xông khói, thơm nức mũi.
Lâm Miêu ăn hết phần giữa trước, sau đó mới chậm rãi cắn ra phần viền, ăn đến khi chỉ còn lại một cái khung vuông.
Lan Thâm buồn cười nhìn cậu, vẻ mặt nghiêm túc như thể đã nhận ra điều gì: "Em không thích ăn vỏ bánh mì à?"
Lâm Miêu nghe anh hỏi thì ngẩng đầu lên, hơi xấu hổ: "Cũng không đến mức ghét lắm ạ."
Tức là vẫn không thích rồi.
Lan Thâm đã hiểu rõ trong lòng.
Lâm Miêu không kén ăn, nhưng vì hai người ăn chung nhiều lần, nên Lan Thâm dần phát hiện ra cậu có những món khoái khẩu rõ rệt.
Món nào thích sẽ ăn rất nhanh, phần còn lại thì không bỏ, cũng không lãng phí, chỉ là ăn một cách nghiêm túc hơn bình thường.
"Không thích thì đừng ăn, anh thích ăn mà." – Lan Thâm mặt dày nói.
Lâm Miêu ngẩn người một chút, má hơi đỏ lên: "Nhưng... nhưng như vậy không được đâu, không thể lãng phí mà."
Lan Thâm hơi nghi hoặc: "Đã không thích sao không nói sớm với anh, tụi mình có thể không gọi mấy món đó mà."
Lâm Miêu dường như chưa từng nghĩ đến chuyện đó, im lặng một lúc rồi nói nhỏ: "Chỉ là... em không có thói quen đó thôi."
Cậu bất an bấu ngón tay: "Có gì ăn nấy, không phải rất bình thường sao..."
Lòng Lan Thâm mềm nhũn, bỗng nhiên hiểu ra.
Lâm Miêu lúc nhỏ sống nhờ nhà họ hàng, ăn uống đều theo họ thì làm sao dám kén cá chọn canh.
Cho nên dù không thích, cậu vẫn sẽ ăn hết từng chút một.
Lan Thâm mím môi, không biết nên nói gì.
Anh lại lặp lại lần nữa: "Thế vừa hay, đưa anh đi. Anh thích ăn viền bánh mì."
Lâm Miêu vốn hơi ngại khi đưa đồ mình đã cắn cho Lan Thâm, nhưng khi chạm phải ánh mắt của anh, không hiểu sao lại đổi ý, ngoan ngoãn để Lan Thâm anh lấy đi.
Lan Thâm ăn xong phần viền bánh mì, nói với Lâm Miêu một cách tự nhiên: "Không thích ăn gì đó là bình thường mà. Em cứ nói với anh, anh không mua là được, cũng sẽ không lãng phí."
Ban đầu, hai người tính sau khi ngắm bình minh thì nghỉ ngơi một chút, trưa ăn xong sẽ quay về trường. Nhưng do sáng dậy quá sớm, Lâm Miêu không nhịn được ngủ bù một giấc, lúc thức dậy ăn trưa thì đã hai giờ chiều rồi.
"May mà còn nhiều vé tàu, không thì lỡ mất luôn rồi."
Hai người ăn xong cơm, vội vã bắt chuyến tàu cuối lúc năm giờ chiều để quay về.
Lâm Miêu ngồi trong xe, vẫn còn chưa đã thèm. Nhưng cũng không thể không về được.
Không chỉ vì sáng mai có tiết, mà còn vì hai "ông bố già" ở ký túc xá đã bắt đầu liên tục gửi tin nhắn từ sáng đến giờ:
【Con à, làm người phải biết giữ mình, ngày nào cũng dâng mình ra thế, người ta sẽ không biết trân trọng đâu】
Hơn nữa, sáng nay vì ngủ bù mà Lâm Miêu còn bỏ lỡ mấy cuộc gọi của Đinh Nhất Chu, khiến người ta tưởng hai người xảy ra chuyện, suýt chút nữa thì lao đến đảo Mèo.
May mà Lan Thâm tỉnh kịp lúc nên giải thích đôi câu.
Lâm Miêu thấy xấu hổ, nhưng vẫn nghịch nghịch dây an toàn một hồi rồi thành thật nói: "Em không muốn về."
Lan Thâm bắt sóng ngay: "Tức là muốn chơi với anh tiếp à?"
Lâm Miêu không đáp.
Lan Thâm bật cười: "Vậy mai anh lại đến tìm em nhé?"
Lâm Miêu nghiêm túc nói: "Không được. Em còn phải đi học, phải cắt video, hai hôm tới còn phải bắt mèo triệt sản, anh đến em cũng không có thời gian cho anh... Anh..."
Lâm Miêu lúng búng: "Anh sẽ làm em phân tâm......"
Lan Thâm cười: "Không sao, anh sẽ tìm em lúc em rảnh."
Lâm Miêu giật mình.
Quả nhiên, lúc cậu đang bắt mèo thì thấy một con mèo cam lạch bạch chạy đến.
"Meo meo meo!" [Vợ ơi! Anh tới rồi!]
[Thế này thì sẽ không làm lỡ việc của em đúng chứ?]
Mèo cam chạy vòng vòng quanh chân cậu, cọ đầy lông mèo lên quần đen, còn rất tự hào: [Đến gặp vợ mà.]
Dù có nghe bao nhiêu lần đi nữa, thì khi chữ "vợ" phát ra từ cái miệng đáng yêu của bé mèo, Lâm Miêu vẫn thấy tim hẫng nhịp.
Cậu bóp bóp cái miệng nhỏ của nó: "Mèo con mà sao nhiều chuyện thế không biết."
"Lát nữa tụi anh đi bắt Long Ngạo Thiên, đừng phá đấy nhá."
Mèo cam ngoan ngoãn leo lên chiếc ghế bên đường, đi vài vòng tại chỗ rồi nằm xuống, đầu gác lên hai chân trước.
Chớp chớp đôi mắt tỏ vẻ rất ngoan.
"Wow, bé cam thông minh vậy hả, nó hiểu được thiệt á?" – Tạ Hinh Lan thò đầu ra nhìn.
Lâm Miêu vội giải thích: "Ừm, à đúng, nó khá là hiểu người."
Tạ Hinh Lan không nhận ra sự chột dạ trong giọng cậu: "Đã để Long Ngạo Thiên đói hai ngày rồi, mấy con khác đều đã ăn no, hôm nay nhất định phải bắt được!"
Long Ngạo Thiên là một gã mèo mướp, mèo y như tên, là một con "ngựa giống" thứ thiệt.
Nổi danh là "tội phạm truy nã" toàn trường, vì đẩy mạnh chiến dịch TNR của trường, các "quan hốt phân" quyết định trị tội tên tội phạm gieo giống vô tội vạ này.
Không chỉ có tội danh này, Long Ngạo Thiên còn là tên mèo vô địch thiên hạ, nhiều lần bị tình nghi là đối tượng gây hấn, phá hoại trật tự xã hội mèo.
Các "quan hốt phân" tuyên án: Thiến một lần, đổi lấy thịnh trị đời đời.
Nhưng Long Ngạo Thiên không chỉ có tên và ngoại hình như nam chính ngựa giống, mà còn có IQ của nam chính nữa. Đối với tất cả lồng sắt, vật giống lồng sắt hay vợt bắt mèo, "hắn" đều cực kỳ nhạy cảm. CLB Mèo đấu trí đấu dũng với mèo ta mấy tháng mà vẫn chưa thể giành chiến thắng, tên mèo tội phạm nãy vẫn ung dung nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Lệnh truy nã trước đó đã đăng lên tài khoản công cộng, thu được hơn chục nghìn lượt xem, còn nhận được sự ủng hộ to lớn từ cả giảng viên lẫn sinh viên.
CLB Mèo hiểu rõ, ngày nào còn chưa bắt được tên mèo này thì ngày đó ClB Mèo chưa thể lập uy.
Vì thế bọn họ lại lại lên đường lần nữa.
Lâm Miêu còn cầm theo máy quay, hy vọng có thể ghi lại khoảnh khắc Long Ngạo Thiên sa lưới.
Hai người họ lắp đặt xong bẫy lồng, đặt hộp pate ngay sau bàn đạp, chỉ cần Long Ngạo Thiên đạp lên, chiếc lồng sẽ sập xuống ngay lập tức.
Để giảm sự cảnh giác của Long Ngạo Thiên, họ còn cất công mua thêm lớp cỏ nhân tạo phủ lên chiếc lồng sắt để ngụy trang.
Không lâu sau, chú mèo mướp đói bụng đã kêu nũng nịu chạy tới.
[Đồ ăn đồ ăn, cho tui đồ ăn ngon đi!]
Thật ra Long Ngạo Thiên cũng khá thân thiện với con người, thỉnh thoảng còn cho sờ vài cái (chỉ khi không thấy lồng sắt hay lưới bắt mèo trong tầm mắt).
Lâm Miêu và Tạ Hinh Lan đồng thời nuốt nước bọt, ngó trời ngó đất giả vờ thản nhiên.
Chỉ thấy Long Ngạo Thiên phanh gấp, dừng lại ngay bên chiếc lồng được phủ cỏ.
Nó chun mũi ngửi ngửi, có vẻ rất nghi hoặc với thứ chưa từng thấy này.
Nhưng hộp pate bên trong lồng lại tỏa ra mùi thơm khó cưỡng, Long Ngạo Thiên do dự một hồi, rướn đầu vào xem thử.
"Vào rồi!" Lâm Miêu thì thầm, căng thẳng đến nỗi không dám thở mạnh, tay siết chặt chiếc máy ảnh.
Thế nhưng, Long Ngạo Thiên bỗng ngẩng đầu lên, nhìn thấy thanh sắt bên dưới lớp cỏ thì lập tức cảnh giác rụt đầu lại, cọ cọ cửa lồng, cuối cùng vẫn không chui vào.
Nó nằm rạp xuống bậc thềm, lườm hai người: [Đừng hòng lừa được tui.]
Tạ Hinh Lan thở dài: "Lại thế nữa rồi, Long Ngạo Thiên cảnh giác với những thứ lạ lắm."
Nó thà chịu đói chứ không mạo hiểm.
Lâm Miêu nghĩ một lát: "Hay là tụi mình tháo bẫy ra trước, để nó vào ăn thử vài lần cho quen, đến lúc nó thấy không có gì bất thường thì mình gài bẫy lại?"
"Thử xem sao."
Hai người tháo móc nối giữa bàn đạp và cửa lồng ra, rồi gọi mèo bằng cái giọng dẻo quẹo nhất có thể: "Ngạo Thiên à, lại đây nào —— thật đó, không sao đâu, ăn chút gì đi."
Long Ngạo Thiên không dao động, dường như không tin vào đám nhân loại giảo hoạt này nữa.
Hai người một mèo cứ thế giằng co, Lâm Miêu quay hết nửa pin máy ảnh rồi mà Long Ngạo Thiên chỉ lười biếng lăn một vòng, miệng meo meo càu nhàu: [Đói quá đói quá, mấy tên hốt phân đáng ghét, lại muốn bắt tui làm thí nghiệm thuốc!]
Cũng không biết nó học được cái cụm "thí nghiệm thuốc" đó ở đâu ra nữa.
Lâm Miêu thật sự nghi ngờ cái đầu mèo nhỏ xíu của nó có hiểu nổi không.