Bệ Hạ, Bàn Tay Vàng Của Ngài Online Rồi!

Chương 36



Chẳng lẽ bắt đầu sinh ảo giác ?

 

Tiêu Yến khẽ mím môi, bất đắc dĩ lắc đầu khẽ.

 

Ánh sáng mờ nhạt , rõ lắm. Hắn gỡ chiếc đèn treo xuống, thổi tắt ngọn nến bên trong, hình ảnh mắt dường như trở nên rõ hơn đôi chút. Là nàng… thật sự là nàng ?

 

“Công tử, ngài ?” Tạ Viên thấy Thái tử điện hạ một ngược sáng, còn tự tay thổi tắt ngọn nến, vẻ mặt vô cùng khó hiểu.

 

Tay áo ngài khẽ vén, nơi cánh tay vẫn còn vết m.á.u ngừng chảy.

 

“Vết thương … vẫn nên để y sư đến xem qua một lượt mới .”

 

Thế nhưng Tiêu Yến dường như chẳng hề thấy lời thị vệ , chỉ cẩn thận cất viên minh châu trong tay áo, đẩy cửa, vội vã bước ngoài.

 

“Công tử! Công tử, định ?” Tạ Viên thấy thế, vội vã cầm kiếm đuổi theo.

 

Vừa Khương Tê Ngô mở cửa bước , liền thấy Tiêu Yến xuống lầu, bước chân vội vã, sắc mặt nghiêm trọng.

 

Hắn xưa nay vốn là trưởng thành sớm, làm việc luôn cẩn trọng, bình tĩnh, nay bộ dạng cuống quýt như , hẳn là chuyện gì đó . Trong lòng dâng lên nghi hoặc, định đuổi theo, Mộc Phượng Khanh giữ .

 

“Tê Ngô ca ca, cũng theo! Ta khổ sở lắm mới tìm đấy!”

 

Khương Tê Ngô cúi đầu liếc nàng vẻ mặt uất ức, thấy thị vệ đuổi kịp phía . Tạ Viên là thị vệ mà Vệ Quốc Công đặc biệt an bài cho Tiêu Yến, võ nghệ cao cường, xuất từ Tạ gia, thể tin tưởng .

 

Trước nên sắp xếp thỏa vị công chúa điện hạ .

 

Thi quốc và Đại Càng xưa nay giao hảo, nàng là một lén khỏi cung, mang theo tùy tùng. Nhớ chuyện mới , nếu bọn họ tình cờ ngang, xà ngang gãy xuống, chỉ sợ nàng trọng thương.

 

“Người là công chúa một nước, đến nơi như quán rượu để biểu diễn? Có nếu cùng điện hạ đúng lúc ở đó, … mất mạng ?”

 

Nghĩ đến đây, khỏi giận, giọng điệu cũng trở nên nghiêm nghị.

 

Mộc Phượng Khanh : “Ai nha, mà~ Về sẽ như nữa.”

 

“Lần rốt cuộc vì lén trốn khỏi cung?”

 

Một bên, nha Tước Nhi liền chen : “Khương công tử, công chúa còn là vì…”

 

“Ngươi cái gì đó, Tước Nhi!”

 

Tước Nhi lập tức im bặt, sắc mặt công chúa, lặng lẽ lui về phía .

 

Mộc Phượng Khanh : “Từ nhỏ vương thúc từng đến kinh thành Đại Càng, vẫn nhớ mãi quên phong cảnh nơi , nên mới một chút.”

 

Tước Nhi vội phụ họa: “ , công chúa thật sự nhớ món bánh hoa quế của đầu bếp nữ trong phủ Khương công tử.”

 

Khương Tê Ngô chủ tớ hai , cũng hỏi nhiều thêm nữa. Hắn và Mộc Phượng Khanh quen từ thuở nhỏ, cô cô là phi tử của Hiền Vương nước Thi, liền :

 

“Vậy theo về An Quốc Công phủ. Đã đến để hoài niệm cảnh sắc, sẽ sai đưa ngươi dạo một vòng.”

 

Mộc Phượng Khanh lập tức vui vẻ: “Tốt quá, Tê Ngô ca ca vẫn là nhất!”

 

Khương Tê Ngô sắc mặt nghiêm : “Dạo chơi xong , sẽ đưa ngươi về cung.”

 

Mộc Phượng Khanh xụ mặt xuống: “Dạ…”

 

Bên , Tạ Viên đuổi kịp Tiêu Yến, phát hiện thái tử xa, mà trở về thẳng Đông Cung.

 

“Điện hạ! Ngài thương xử lý, vẫn nên để y sư đến xem qua mới !”

 

Tạ Viên đuổi tới cửa, còn kịp nhà, liền một luồng kình khí mạnh mẽ đánh bật lui, cửa thư phòng “phanh” một tiếng đóng , suýt nữa đập trúng mặt .

 

Hắn xoa xoa mũi, trong lòng thầm nghĩ: Điện hạ hôm nay làm ? Trước nay từng thấy như thế …

 

Nam Cung Tư Uyển

“Tạ Viên.” Trong phòng truyền thanh âm trầm thấp.

 

Tạ Viên lập tức thẳng, đáp: “Điện hạ gì phân phó?”

 

“Không lệnh của , bất cứ ai cũng .”

 

Tạ Viên sửng sốt, nhất thời hiểu: “ điện hạ, ngài vẫn xử lý vết thương. Thần mời ngự y đến nhé?”

 

“Không cần.”

 

Tạ Viên đành ngoài chờ một lúc lâu, nhưng chờ thêm lời nào nữa, lòng càng thêm thấp thỏm. Vết thương tuy ngừng chảy máu, nhưng băng bó, chẳng lẽ điện hạ tự xử lý?

 

Hắn tò mò liếc mắt cửa sổ, nhưng cửa sổ dán kín, thấy gì.

 

Tiêu Yến bước thư phòng, lập tức thổi tắt bộ nến trong phòng. Dưới ánh trăng mờ chiếu qua cửa sổ, xuống án thư, tháo viên ngọc châu từ bên hông, tay ngừng run rẩy.

 

Vì thấy gì cả?

 

Hắn ngơ ngác ngọc châu trong tay, ánh sáng nhu hòa trăng, nhưng hề hiện bất kỳ hình ảnh nào.

 

Tiêu Yến bật , nụ mang theo buồn bã, đặt viên châu lên bàn, hồi tưởng hành động của bản , cảm thấy lòng dậy lên muôn vàn cảm xúc.

 

Bản đa tưởng như ? Lẽ nào thật sự tin rằng, thể thấy tỷ tỷ trong viên ngọc châu ?

 

Hắn từ trong án thư lấy một vò rượu mơ xanh, xoay bên song cửa sổ, nhớ tới cảnh tỷ tỷ hôm đó uống rượu tàng hoa.

 

Từ hôm đó trở về, liền thường xuyên đặt rượu ở nơi . Mỗi trông thấy vò rượu, liền cảm giác như về tiểu viện rợp bóng hoa , cùng nàng ăn bữa cơm đạm bạc, lắng tỷ tỷ kể những chuyện giang hồ xa xôi, vui buồn lẫn lộn.

 

Ai…

Tiêu Yến khẽ thở dài, ngửa đầu uống một ngụm rượu, nhưng tay áo khẽ lay, lướt qua vết thương nơi bả vai. Chất vải trắng tinh lập tức m.á.u nhuộm đỏ.

 

Hắn bỗng giật , ánh mắt chuyển sang viên ngọc châu đặt bàn.

Toàn ngọc châu óng ánh trắng ngà, còn dấu m.á.u nào cả.

 

Hắn nhớ rõ chính cầm lấy ngọc châu, định lau vết m.á.u bám đó, nhưng còn kịp làm, m.á.u … biến mất?

 

Hắn nhảy xuống khỏi bậu cửa sổ, buông vò rượu, nhíu mày đầy nghi hoặc, cầm lấy viên ngọc châu .

Ngón tay khẽ ấn miệng vết thương, dính một giọt m.á.u tươi, chấm lên bề mặt trắng tinh của ngọc châu.

 

Hắn chớp mắt, tập trung quan sát , liệu thật sự sẽ gì đó xảy .

 

Chỉ thấy vết m.á.u lan mặt ngọc, chậm rãi, chậm rãi tỏa một thứ ánh sáng nhàn nhạt, còn rực rỡ hơn cả ánh trăng.

Vết m.á.u dần dần biến mất, như hút sâu trong viên châu.

 

Trong lòng Tiêu Yến lập tức hiện lên một suy đoán.

Hắn nhẹ nhàng nhấn miệng vết thương, để m.á.u chảy thêm một chút, cẩn thận đưa ngọc châu lướt qua.

 

Khi ngọc châu nữa dính máu, ánh sáng viên châu càng thêm sáng rỡ.

Và một hình ảnh quen thuộc dần dần hiện trong viên châu.

 

Đó là một nữ tử, tay chống cằm, tay cầm bút, đang cửa sổ trầm tư, bàn mặt là một cuộn tranh mở rộng.

 

Tiêu Yến lặng .

Hắn thể tin mắt . Cả như ngừng thở, ngón tay khẽ vuốt lên mặt ngọc châu, dừng ngay vị trí gương mặt của nàng.

 

“…Tỷ tỷ…” Hắn khẽ gọi, thanh âm như gió cuốn tan.

 

Tiếp đó, hít sâu một , gương mặt tuấn mỹ hiện lên một nụ :

“Hóa ngươi thật sự từng đổi.”

 

Đã như , gặp cũng nên giống bằng hữu thuở của nàng, gọi nàng một tiếng “Yên Yên”.

 

“Yên Yên… Tiểu Yên…” hai cái tên cứ thế xoay vòng trong đầu , như trúng độc, khiến khóe môi khẽ nhếch lên đầy bất lực.

 

“Nàng đang làm gì ?”

Hắn giơ viên ngọc châu lên mắt, rõ hơn. Bỗng nhiên phát hiện, hình ảnh trong ngọc châu đổi theo góc độ xoay của nó.

 

Hắn nhẹ nhàng điều chỉnh ngọc châu, rốt cuộc thấy rõ: án thư , cuộn tranh mà nàng đang vẽ chính là bức họa xe hoa dạo phố mà từng vẽ ở trấn Biển Cả để tặng nàng!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn vốn định thành đem tặng nàng nhưng kịp cáo biệt vội vã rời .

Từ đó về , bức họa cũng rơi nơi nào. Không ngờ rơi tay nàng?

 

Trên bàn còn bày vỉ pha màu, ánh mắt lập tức trở với bức tranh.

 

Lúc đây, đèn lồng quán rượu, xe hoa rực rỡ… vốn chỉ là nét mực đen trắng, giờ tô lên đầy màu sắc.

Trung tâm bức họa, là một nữ tử với lúm đồng tiền như hoa.

 

Góc bên bức họa, là một chữ “Yến”.

 

Tiêu Yến mỉm .

Nàng từng hỏi tên mấy , nhưng từng thật sự rõ. Không nàng, thể đoán từ nét vẽ chăng?

 

lúc đó, thấy nữ tử chấm mực, cúi đầu, bên cạnh chữ “Yến”, xuống một chữ “Yên”.

 

Trong lòng Tiêu Yến bỗng như sấm nổ, cảm giác như đang ngay phía nàng chỉ cần vươn tay , là thể chạm tới.

chạm … chỉ là một viên ngọc châu lạnh lẽo trong tay.

 

Chỉ thấy tỷ tỷ dậy, ôm bức họa tươi rạng rỡ, tường trong thư phòng đo đạc chỗ treo.

 

Từ ngoài viện vang lên một giọng nữ lanh lảnh:

“Yên Yên~~”

 

Tiêu Yến giật nhận giọng , là y sư bằng hữu của nàng, Hoa Vũ.

 

“Tớ ở thư phòng.”

Nữ tử bên trong cất lời, di chuyển một chiếc ghế đá vân thạch, lên treo bức họa ở tường án thư.

 

Hoa Vũ bước , tươi :

“Yên Yên, thật lợi hại! Bộ y phục do thiết kế đang dân tình hoan nghênh lắm đó! Đã áp đảo vô bộ nam trang khác, vọt lên hạng nhì !”

 

“A?” Phùng Yên mặt ngơ ngác: “Thiết kế gì? Xếp hạng gì?”

 

Tiêu Yến còn đủ, thì ánh sáng trong ngọc châu bỗng nhiên nhạt dần.

Máu tươi viên châu cũng biến mất, như hút cạn.

 

Tiêu Yến khẽ nhếch môi.

Thì … là như .

 

Hắn dậy, sải bước khỏi phòng.

 

Tạ Viên đang tựa nghỉ ngơi bên cánh cửa, ngờ cửa đột ngột mở , suýt chút nữa đập trúng trán, ngã ngửa .

 

“Điện hạ!”

 

Tiêu Yến dừng , chỉ khẽ lệnh: “Đi gọi ngự y.”

 

Ánh trăng lạnh rọi xuống gương mặt , đường nét sắc sảo, thần sắc như nước bình tĩnh mà kiêu hãnh.

 

Tạ Viên lĩnh mệnh, vội vàng chạy mời Trương ngự y đến.

Trương ngự y xem xét vết thương Thái tử, lông mày nhíu , sắc mặt cũng trắng bệch, vội kê thêm một đơn thuốc bổ khí dưỡng huyết.

 

Sau khi ngự y rời , Tiêu Yến phân phó:

“Bảo thiện phòng, mấy ngày tới nấu nhiều món bổ khí dưỡng huyết một chút.”

 

Tạ Viên ngơ ngác.

Vừa ngự y cũng kê thuốc bổ, mà từ tới nay điện hạ thể cường kiện, giờ đại bổ như thế?

 

Trong lòng đầy thắc mắc, nhưng dám hỏi nhiều, chỉ gật đầu lĩnh chỉ, làm theo.

 

Cùng lúc đó, bên phía Phùng Yên.

 

Cô vẫn hồn khi Hoa Vũ gì đó về “thiết kế trang phục” và “xếp hạng thứ hai”.

Thứ đó… liên quan gì tới cô?

 

Thấy Phùng Yên ngơ ngác, Hoa Vũ dứt khoát để cô bạn tự kiểm tra.

 

Phùng Yên treo bức họa lên xong, lập tức đăng xuất khỏi trò chơi, mở điện thoại, ứng dụng Triều Hoa APP.

 

Giao diện quảng cáo vẫn là chủ đề thi thiết kế ngoại hình của chơi.

Cô tiện tay nhấn , ngờ mục bình chọn đang sôi sục, nhiệt độ bàn luận còn cao hơn cả lúc giữa mùa thi.

 

Đệ nhị danh?!

Hoa Vũ cô xếp hạng hai?

 

Phùng Yên nhíu mày, hoang mang mơ hồ.

 

Ngay lúc , trong phần tin nhắn cá nhân, hiện hai tin :

 

Một là nhắc nhở: cô chọn nhầm nhãn bài dự thi, cần sửa để tránh mất quyền bình chọn.

Một là thông báo: vì cô sửa kịp, phía hệ thống tự động sửa giúp, nếu thắc mắc thì gọi tổng đài XX…

 

Phùng Yên: ???

Khoan cô khi nào thì nộp bài dự thi?

 

Rõ ràng cô chỉ đăng lên mấy tấm hình và video chụp từ kỳ ngộ NPC thôi mà?!

 

Cô vội mở phần bình chọn.

Xem xong suýt nữa thì té ghế.

 

Bức hình NPC cô gặp trong trò chơi hệ thống tự động tính là bài dự thi, những thế còn đang xếp hạng hai bảng!

 

Phùng Yên mở sang chủ đề thảo luận.

Không ngờ về bộ ngoại hình , hàng trăm tung hô ngớt!

 

Có lẽ những chơi gặp kỳ ngộ đều tưởng NPC là thiết kế của cô.

Chẳng lẽ… hệ thống cũng phân biệt thật giả?

 

Không chỉ nhận nhầm, còn tự tiện sửa nhãn loại, ép cô thành “thiết kế sư” bất đắc dĩ?

 

Phùng Yên yên, lập tức nhảy chủ đề gõ dòng bình luận:

 

【Ha ha, cái là gia viên kỳ ngộ NPC đó, bài dự thi .】

 

mà thèm ?

 

“Woa, thiết kế đỉnh quá , bà chị đúng là tài hoa nức tiếng thiên hạ ha ha ha!”

 

“Ha ha ha ha, kỳ ngộ NPC gì đó, là dân chuyên nghiệp mới gặp !”

 

“Tui mê cái bộ ngoại hình đó lắm, đang tính nhờ chị nhà làm cho một bộ giống y chang.”

 

“Ngọa tào ngọa tào ngọa tào!!! Đẹp dã man trời ơi!!!”

 

“Bản tui học cao, nhưng một câu ‘ngọa tào’ khắp thiên hạ.”

 

“Nói chứ còn thiếu hơn hai trăm phiếu nữa thôi là lên hạng nhất …”

 

“Mẹ ơi, bài như mà tui phiếu để vote QAQ”

 

“Cầu xin cho cả hai bài cùng thắng , nam nữ phối hợp mới đủ combo thần thánh!”

 

Phùng Yên: …Thật mà, là NPC mà! Các tỉnh , nơi đó là hạnh hoa ao đó!

 

“Ha ha ha, đại tỷ nhập diễn sâu quá , biên kịch cũng vái chào 6666~”

 

“Cầu xin hệ thống cho tui cái mô hình NPC đó . Vai rộng eo thon, m.ô.n.g cong, chân dài, ánh mắt ôn nhu, đôi môi câu nhân , trời ơi, tui chịu nổi nữa, AWSL!!”

 

Phùng Yên: Tui chỉ … tìm trang trí gia viên mà thôi… làm gì tài năng thiết kế gì ?

 

Bất lực cô trơ như phỗng.

Các chơi mặc định cô là “thiết kế sư đại thần”, bình luận tới tấp, cầu xin liệu mô hình, xin công thức thiết kế, xin cả hướng dẫn phối đồ.

 

Phùng Yên cảm thấy đầu sắp nổ tung giải thích kiểu gì cũng ai tin!


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com