“Lấy bài thi ra đây, môn Chính trị được mười điểm, tôi muốn xem thế giới quan của em lệch lạc đến đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hả? Chẳng lẽ…
Giữa đêm còn bắt kiểm tra bài tập, thật muốn c.h.ế.t mất!
Tôi bất lực lê bước, đưa bài kiểm tra đầy dấu gạch đỏ cho anh.
Anh ngồi trên sofa, từng câu từng chữ giảng giải cho tôi.
Nhưng tôi dần mất tập trung, lén ngáp, mí mắt díp dần.
Một tia chớp xé màn đêm, rèm cửa rung lên, bóng đen lay động trên sàn.
Tôi sợ hãi hét lên, nhảy vào lòng anh, ôm chặt.
“Chú ơi, có… có ma…”
Anh hơi ngẩn người, rồi cúi đầu hỏi:
“Bản chất thế giới là gì?”
Hả???
Anh không dỗ dành, lại hỏi ngược tôi.
Tôi nhắm mắt, lí nhí:
“Là vật chất…”
“Thế giới bản chất là vật chất, không phải ý thức.”
Anh như ông thầy già, hóa thân thành triết gia.
“Sấm chớp là hiện tượng vật chất phổ biến nhất, không liên quan ma quỷ. Việc trừu tượng hóa ý thức thành thực thể chi phối mọi thứ ngoài con người, đảo lộn vị trí giữa thế giới tinh thần và vật chất, đó là biểu hiện của chủ nghĩa duy tâm.”
Tôi: …
Được rồi, anh giỏi thật.
Nói xong, anh hỏi:
“Hiểu chưa?”
“Hiểu đến kiệt sức rồi…”
Anh quả thật giỏi, dù tôi đang ngồi trên người anh, anh vẫn thong thả vậy.
Tôi nắm chặt áo sơ mi anh, tay còn hơi run:
“Nhưng mà… tôi… tôi thật sự sợ.”
“Chú ơi, tôi nhớ nhà, tôi nhớ bố…”
Bố tôi cũng ra đi vào một đêm mưa như thế, từ ngày ông mất, tôi không còn nơi gọi là nhà.
Quý Hoài Thanh đặt bài kiểm tra xuống, xoa đầu tôi.
Nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ, đây chính là nhà của em.”
Tôi áp mặt vào n.g.ự.c anh, từng tiếng tim đập ổn định truyền vào tai, nỗi sợ dần vơi bớt.
“Quý Hoài Thanh…”
“Ừ?”
“Anh giống bố tôi quá.”
Thậm chí còn quản tôi hơn cả bố tôi…
Anh nhíu mày tự hỏi:
“Tôi già đến vậy sao?”
“Anh biết ‘bạn trai kiểu daddy’ là gì không?”
Anh tỏ vẻ khó hiểu.
Tôi mạnh dạn vòng tay qua cổ anh, ghé sát tai thì thầm:
“Daddy~”
Anh sững người, nhìn tôi, lạnh lùng nhắc:
“Nhóc con, xuống đi.”
Tôi cắn môi, hơi bực hỏi:
“Anh ghét tôi đến thế sao?”
Yết hầu anh động nhẹ, ánh mắt thoáng hiện cảm xúc phức tạp. Anh nhẹ nhàng đẩy tôi ra, đứng dậy.
“Em còn nhỏ, chưa hiểu thế nào là thích thật sự.”
Giọng anh hơi khàn.
Tôi cũng đứng dậy, đi gần anh rồi ôm chặt từ phía sau.
“Tôi đã trưởng thành, không còn là trẻ con, làm sao không hiểu được?”
Hôn sự giữa nhà Quý và nhà Lâm là do đời ông nội sắp đặt.
Nhà họ Quý có hai cháu trai, một lớn hơn tôi mười tuổi, người kia hơn tôi ba tuổi.
Hồi nhỏ, ông nội Quý thường hỏi tôi chọn ai. Ông nói:
“Anh trai đẹp, giỏi kiếm tiền, tính tình tốt.
Em trai thì… đẹp trai.”
Đẹp hay không, tôi không quan tâm. Tôi chỉ thích người lớn tuổi.