Trận chiến lần này, quân Thiên Lang tổn thất lớn, ngay cả đại tướng tâm phúc của Chu Thiên Lâm là Mạc Lâm cũng bị giết, chuyện này làm có thể không khiến ông ta tức giận?
Lòng căm thù của ông ta đối với quân Thiên Sách đã lên đến cực điểm!
“Báo!I"
Lúc này, một thuộc hạ vội vàng chạy vào lầu.
“Gó chuyện gì?”
Chu Thiên Lâm lạnh nhạt nói.
“Vừa rồi lính gác ở bên ngoài truyền tin tức đến, nói là mấy vị Quân đoàn trưởng của quân Thiên Sách đang đến đây!”
Thuộc hạ kia khẩn trương nói.
Lời vừa dứt, không khí trong lều liền ngưng lại!
Vẻ mặt của Đường Chính Đạo và hai vị Quân đoàn trưởng thay đổi, thân thể khẽ run.
Bọn họ vừa được chứng kiến sự tàn sát kinh khủng của mấy vị Quân đoàn trưởng của quân Thiên Sách tối qua, bóng ma trong lòng bọn họ còn chưa tan hết, kết quả mấy người kia lại đến, bọn họ lại muốn làm gì đây?
“Bọn chúng còn dám tới?” “Bọn chúng mang theo bao nhiêu người?” Sắc mặt Chu Thiên Lâm thay đổi, lạnh lùng nói.
“Chỉ có mấy người bọn họ, không có quân Thiên Sách!”
Thuộc hạ nói.
“Chỉ là vài người bọn chúng mà cũng dám tới trụ sở của quân Thiên Lang ta?”
“Bọn chúng coi trụ sở quân Thiên Lang của ta là nơi nào? Muốn đến thì đến sao?”
Sắc mặt Chu Thiên Lâm trầm xuống, lại tức giận gầm lên.
Theo đó, ánh mắt Chu Thiên Lâm mang theo sát ý nói: “Nếu bọn chúng đã không biết sống chết mà tới như vậy, thì để bọn chúng đừng hòng đi!”
“Đường Chính Đạo, ngươi lập tức triệu tập nhân thủ phục kích, lần này ta muốn những kẻ kia có đi mà không. có vềI”
Chu Thiên Lâm lạnh lùng nói.
“Vâng!” Đường Chính Đạo gật đầu.
Vài phút sau, hai chiếc xe quân đội tăng tốc lái thẳng về phía trụ sở quân Thiên Lang.
“Dừng lại!"
Thủ vệ bên ngoài trụ sở hét lên khi nhìn thấy hai chiếc xe quân đội kia.
: Bọn họ giơ vũ khí trong tay lên, nhưng hai chiếc xe đã tông phá cửa trạm kiểm soát mà xông vào.
Trong chốc lát, binh lính của quân Thiên Lang trong toàn bộ trụ sở đều sửng sốt, ánh mắt cùng nhau đổ dồn về phía đó.
Chỉ kịp thấy hai chiếc xe quân đội làm một cú drift quay 180 độ mới dừng lại.
Hoàng Bộ Thương và bảy vị Quân đoàn trưởng quân Thiên Sách trực tiếp đi xuống.
Bịch bịch bịch!! Khi binh lính của quân Thiên Lang nhìn thấy bảy vị Quân đoàn trưởng này của quân Thiên Sách, bọn họ tái xanh mặt, ánh mắt đầy sợ hãi.
Bóng ma của cuộc đại chiến đêm qua lại ám ảnh họ.
Không khí tại hiện trường lúc đó đột nhiên như ngưng lại mười phần!
“Chỉ mấy người các ngươi mà cũng dám xông vào. †rụ sở quân Thiên Lang của ta, cũng không sợ chết đấy nhỉ!"
Chu Thiên Lâm bước ra ngoài, mặt đầy sát ý nhìn chäm chằm bảy người kia.
“Chu Thiên Lâm, tối hôm qua ta không giết được ngươi, vậy để hôm nay ta tiễn ngươi một đoạn trước. vậy!"
Hoàng Bộ Thương nhìn Chu Thiên Lâm, trực tiếp vào. thẳng vấn đề, không hề quanh co!
“Dám ở trong trụ sở của bản quân chủ đòi giết bản quân chủ?”
“Khẩu khí của ngươi cũng lớn đấy!"
Chu Thiên Lâm hừ lạnh rồi nói: “Ta còn đang sầu não không biết làm thế nào để tìm các ngươi báo thù, không ngờ các ngươi lại tự mình đưa tới cửa, đã như vậy thì đừng có trách tai”
“Hôm nay các ngươi đều phải chết!”
Chu Thiên Lâm gầm lên, vẻ mặt đằng đằng sát khí.
Lời vừa dứt, Đường Chính Đạo đứng ra hô to: “Quân "Thiên Lang!”
Rầm rầm rầm!!
Ngay lập tức, một đám binh lính quân Thiên Lang cầm trên tay vũ khí lao ra từ bốn phía, bao vây mấy người Hoàng Bộ Thương, cổng của trụ sở quân Thiên Lang hoàn toàn bị phong tỏa.
Lúc này, bảy người Hoàng Phố Thương đã rơi vào thiên la địa võng.
Tuy nhiên, bảy người bọn họ lại lộ ra vẻ cực kỳ bình Tĩnh.
“Các ngươi cũng rất bình tĩnh đấy, đến lúc này rồi mà mặt vẫn không đổi sắc!”
Chu Thiên Lâm lạnh lùng nói. “Chỉ dựa vào một đám binh tôm tướng cua này mà cũng đòi giết chết Quân đoàn trưởng của quân Thiên Sách chúng ta?”
Đột nhiên, một giọng nói đầy nhạo báng và khinh miệt phát ra từ trong chiếc xe quân đội.