Bất Vị Cửu Trùng, Chỉ Vị Lang Quân
2.
Vừa rồi lúc bước xuống kiệu, ta đã lén ra hiệu cho Thanh Liên đi mời Lâm Chiêu Vũ.
Giờ hắn mới chậm rãi bước đến, vận hồng bào, dáng người tuấn tú, đứng cách ta chưa tới nửa thước.
Thấy Liễu Như Mộng đang mang thai, Lâm Chiêu Vũ không hề bước lên đỡ, chỉ dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía ta.
Xung quanh vang lên tiếng bàn tán, hết thảy đều trách ta lòng dạ hẹp hòi, bản tính độc ác.
Rõ ràng, Lâm Chiêu Vũ đang ngấm ngầm ép ta nhượng bộ.
Ta cúi người đỡ Liễu Như Mộng dậy:
“Ngươi đứng lên đi, ta thành toàn cho các ngươi.”
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Trong mắt nàng ánh lên một tia mừng rỡ giữa hàng lệ chưa kịp lau khô.
Ta không trách nàng.
Nàng cũng là người đáng thương.
Nhưng những tháng ngày khổ sở, e là còn dài phía trước.
Ta không buồn liếc nhìn Lâm Chiêu Vũ thêm một lần nào nữa, tháo trâm phượng trên đầu, quay người đưa cho phu kiệu dẫn đầu.
“Làm phiền các vị vất vả, đưa ta đi xa thêm vài dặm.”
“Cô nương muốn đi đâu?”
“Phủ Tạ tướng quân.”
Nghe nói, vị đại tướng quân kia thân mang trọng thương, đang thiếu một tân nương để xung hỉ.
Mọi người xung quanh đồng loạt xôn xao.
Khuôn mặt xưa nay luôn điềm đạm của Lâm Chiêu Vũ cuối cùng cũng hiện lên vẻ kinh ngạc.
Hắn sải bước tiến lên, nắm lấy tay ta, ghé sát giọng thấp giọng khuyên nhủ:
“Vũ Miên, nàng có giận thì cũng hãy về phủ bái đường xong đã.
Phụ thân nàng là Thái y viện chánh sự, nàng đừng hành động hồ đồ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hắn lấy phụ thân ta ra để uy hiếp.
Ta đâu phải kẻ ngu muội, biết rõ trong lòng hắn đang toan tính gì.
Chỉ cần bái đường xong, gạo đã nấu thành cơm, ta sẽ không còn đường lui.
Hắn vừa muốn giữ thể diện, lại vừa muốn giữ mỹ nhân trong lòng.
Con người sao có thể tham lam đến thế?
Ta giằng tay khỏi tay hắn, lạnh nhạt nói:
“Ngươi đã có người trong lòng, ta thành toàn cho ngươi.
Nếu còn dám ngăn trở, chỉ e vợ con ngươi khó được yên ổn.”
Liễu Như Mộng đúng lúc ấy nắm lấy vạt áo hắn, dịu dàng đáng thương gọi một tiếng:
“Phu quân…”
Người vây xem càng lúc càng đông, tiếp tục dây dưa cũng chẳng hay ho gì cho cả đôi bên.
Lâm Chiêu Vũ buông tay, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, hiển nhiên, cục diện hôm nay nằm ngoài dự liệu của hắn.
Ta không chút do dự quay lại kiệu, ra lệnh cho phu kiệu khởi hành.
Đã nhận trâm phượng của ta, đám phu kiệu bước đi nhanh nhẹn như gió.
Hoa kiệu đỏ thắm cùng mười mấy rương sính lễ dừng lại trước một phủ tướng quân tiêu điều lạnh lẽo.
Tạ Hạc Vũ ngồi trên xe lăn, ánh mắt đầy kinh ngạc nhìn ta:
“Thôi cô nương, đây là… chuyện gì vậy?”
“Ba tháng trước, khi tướng quân phát cơn đau chân, ta từng châm cứu giúp ngươi giảm đau.
Khi ấy, ngươi nói nợ ta một ân tình. Nay ta đến đòi, tướng quân có sẵn lòng không?”
Tạ Hạc Vũ khựng lại một chút, ánh mắt sâu thẳm:
“Cô muốn ta trả thế nào?”
Ta đối diện với đôi mắt trong trẻo mà tĩnh lặng kia, khẽ nói:
“Cưới ta, được không?”
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com