Bất Phụ Tương Tư

Chương 20



Nàng đang đứng dưới vòm liễu xanh, mái tóc tuỳ tiện nửa búi nửa xoả đang lay nhè nhẹ, gương mặt thanh tú sắc nét đang cúi xuống dùng đôi chân nghịch những viên sỏi dưới đất, cả người nàng như toát ra một luồng khí mát mẻ, một nguồn năng lượng khiến người ta muốn hoà quyện vào.

Nghe tiếng bước chân Vương Tử Lăng ngước lên, nhìn thấy chàng liền cười tươi bước đến: "Ta sợ công tử lạc đường nên đặc biệt đến sớm để chờ."

"Quý phi chờ có lâu không?" - Nụ cười của nàng như tia nắng ấm áp ngoài kia đang soi rọi đáy lòng lạnh lẽo của Gia Cát Lập Vân bao nhiêu năm qua.

Hôm nay nàng đặc biệt giản dị lại đặc biệt xinh đẹp.

"Cũng không lâu lắm, chỉ là có hơi đói, sáng giờ vẫn chưa ăn gì." - Vương Tử Lăng tự nhiên đáp, thú thật sáng vì gấp đi nên chưa có gì bỏ bụng, nãy giờ nó đã giống trống đòi đình công.

Gia Cát Lập Vân nhếch môi cười: "Vậy chúng ta đi ăn trước."

"Đồng ý." - Vương Tử Lăng vui vẻ đi trước.

Họ đi giữa dòng người tấp nập nhưng vẻ đẹp chim sa cá lặn và phong thái uy vương của hai người đã khiến cả phố phải chú ý.

Gia Cát Lập Vân thấy rất nhiều người nhìn họ còn Vương Tử Lăng lại chẳng quan tâm, vô tư đi bên cạnh ngắm nhìn mọi thứ thì tấp vào một hàng quán.

"Công tử muốn mua gì?"

"Lấy cho ta cái này." - Gia Cát Lập Vân lấy một chiếc khăn che mặt lụa màu xanh ngọc rất phù hợp với bộ y phục của nàng.

Vương Tử Lăng đứng nhìn chàng mua khăn che mặt thì chồm tới hỏi: "Công tử vẫn còn muốn che mặt thêm sao?"

Trong lòng nàng thầm nghĩ, che một nửa trên thấy còn trống nên giờ che thêm nửa dưới à?

Gia Cát Lập Vân thanh toán xong liền nhẹ nhàng che ngang mặt nàng rồi cột ra phía sau.

"Được rồi, đi thôi."

Vương Tử Lăng nhìn khăn lụa đang che nửa mặt mình thì ngơ ngác: "Mua cho mình sao? Có kêu đâu?"

Thấy nàng vẫn đứng ngây ngốc ở đó thì Gia Cát Lập Vân dừng chân, kéo tay nàng đi: "Chỉ trách quý phi quá xinh đẹp, khắp phố ai cũng nhìn nên ta mới che bớt đi, nếu không lát nữa sẽ có vài công tử muốn đến đây đập chậu cướp hoa."

Vương Tử Lăng đi theo sau nghe tiếng hiểu tiếng không, hôm nay nàng cố tình để bản thân xinh đẹp cho chàng ngắm mà lại che đi là sao? Dù có đến đập chậu thì cứ trực tiếp đập chúng thôi, sao phải rén?

Gia Cát Lập Vân dẫn nào vào một tửu lâu có tiếng ở Đông Châu, mang tiếng đến dẫn đường cho người ta nhưng nàng lại được ai kia dẫn đi ngược lại vì bản thân chẳng biết quán ăn ở đâu mới là ngon.

Lên lầu vào một phòng riêng có không gian rộng lớn thông thoáng ra phía sau hậu viện, trong phòng bày trí khá cầu kì bởi rèm lụa, đèn lồng và những hoạ tiết xinh xắn, bàn và thảm ngồi được xếp bên ngoài hành lang để tiện ngắm cảnh hóng gió, bên ngoài là hồ nước trong veo ở giữa có hòn giả sơn khá lớn, xung quanh bờ trồng rất nhiều hoa và cây cảnh.

Gia Cát Lập Vân ngồi xuống thảm, chậm rãi rót hai tách trà cho hai người: "Quý phi thấy nơi này có hợp ý không?"

Đứng đánh giá xung quanh hồi lâu, tầm mắt va vào cây đàn tranh đang đặt ngay ngắn trên bàn ở góc phòng, môi nhếch lên nụ cười tinh quái rồi ngay ngắn ngồi xuống.

"Không ngờ công tử chỉ mới đến Đông Châu đã am tường nơi này như vậy, ta ở đây đã lâu mà không hề biết có nơi phong cảnh hữu tình lại tĩnh lặng yên ả thế này, rất thích hợp để thư giãn."

"Tại hạ vốn có sở thích du ngoạn đó đây nên thường lang bạc khắp nơi, vô tình phát hiện ra nhiều nơi rất hợp ý nên thường xuyên ghé lại."

Vương Tử Lăng gật gù: "Ồ, hoá ra vậy, quen biết nói chuyện cũng mấy lần nhưng ta chưa được biết cao danh quý tánh của công tử, chẳng hay tên họ là gì để chúng ta tiện bề xưng hô."

Nàng giương đôi mắt long lanh như mặt hồ trong veo kia nhìn người đối diện.

Gia Cát Lập Vân khẽ ho khù khụ rồi ngoảnh mặt sang nơi khác, chậm rãi đáp: "Quý phi cứ gọi tại hạ là công tử, tên họ không đáng nhắc đến."

Vương Tử Lăng mỉm cười: "Ồ, nhưng ta cứ muốn biết."

Gia Cát Lập Vân không biết có nên nói cho nàng biết tên họ thật hay không, nói dối cũng không đặng mà nói thật thì không xong, ậm ờ chưa chịu trả lời thì tiểu nhị đã mở cửa phòng.

"Món ăn đến rồi, đã để khách quý chờ lâu, xin thứ lỗi."

Như được giải vây, Gia Cát Lập Vân mở cờ trong bụng: "Đến đúng lúc lắm, chúng ta đã chờ rất lâu rồi."

Tiểu nhị cúi đầu bày món vừa ríu rít xin lỗi: "Khách quan thông cảm, hôm nay đông quá nên bếp không làm kịp, đây là món ăn khuyến mãi xem như chuộc lỗi, mời khách quan dùng bữa."

Vương Tử Lăng mỉm cười: "Không sao, ngươi lui ra đi."

Chờ tiểu nhị đóng cửa, Vương Tử Lăng vừa thở dài vừa gắp món ăn: "Haizzz, ta đường đường là quý phi của Đông Châu, vậy mà không đáng để một người cho biết tên họ, haizzz, mời công tử dùng bữa."

Gia Cát Lập Vân nghe nàng nói thì thấy áy náy nhưng rất nhanh liền dẹp sang một bên: "Mời quý phi dùng."

Vương Tử Lăng biết chàng cố tình tránh né nên cũng không làm khó nữa, gắp miếng thịt vịt bỏ vào chén chàng: "Sau này đừng mở miệng ra là quý phi, ta chán ghét nhất người ta gọi mình như vậy."

"Vậy ta phải xưng hô thế nào?"

"Thì gọi là Vương cô nương, Lăng cô nương, Tử Lăng hoặc Lăng nhi cũng được, nói chung ngoài trừ quý phi thì sao cũng được."

Gia Cát Lập Vân nhìn nàng trầm tư giây lát, sau lại gắp miếng thịt khác cho nàng: "Lăng nhi ăn nhiều chút, nàng vẫn còn gầy lắm."

Hai từ "Lăng nhi" phát ra thật nhẹ nhàng thật mơn trớn như đã được soạn sẵn từ trước, thái độ cùng giọng điệu lại nhẹ nhàng cưng chiều khiến Vương Tử Lăng có chút sững sờ dừng động tác gắp món, còn suýt đánh rơi đũa trên tay.

Bản thân Gia Cát Lập Vân cũng không ngờ mình có thể nói ra dễ dàng như thế, nhếch môi cười: "Không phải quý phi hối hận vì đã bảo tại hạ gọi như vậy chứ?"

Nàng lắc đầu: "Không, ta rất thích, công tử có thể gọi lại một lần cho ta nghe không?"

"Lăng nhi." - Gia Cát Lập Vân ấy vậy mà lại nghe theo lời nàng.

Chất giọng trầm ấm nhẹ nhàng, cách gọi gần gũi thân thương này đã rất lâu rồi nàng chưa được nghe lại, sóng mũi hơi cay cay nhưng nàng đã cúi đầu che mất: "Món ăn ở đây rất ngon nhưng hình như có hơi cay, ta sắp chảy nước mắt rồi."

***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***

***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com