Bất Phụ Tương Tư

Chương 15



Vương Tử Lăng cau mày, trầm tư nhìn chiếc khăn trên tay mình, lẽ nào là người đêm qua đã đưa nàng về, đêm qua uống vài ly rượu nên đầu óc giờ vẫn còn choáng váng, rượu này cũng mạnh thật.

Nhớ bản thân có đi theo người đeo mặt nạ, có vào ngự hoa viên ngồi nói chuyện nhưng sao sáng ra lại chẳng nhớ mình đã nói gì, đã làm gì, sao có thể về cung mà ngay cả Bình An cũng không biết gì, bàn tay còn bị thương.

Mọi thứ xoay chuyển trong đầu khiến nàng chóng mặt muốn nôn.

"Quý phi, tay người bị thương sao? Để nô tì lấy thuốc ngay, Như Ý mau xem đầu quý phi lại nhức nữa rồi kìa." - Bình An thấy nàng ôm đầu thì giật mình gọi lớn.

Như Ý kế bên bị tỷ tỷ làm cho giật mình lật đật chạy đến: "Người nhức đầu có lẽ do đêm qua quý phi đã uống không ít, rượu đó mạnh như vậy mà vị công tử đêm hôm còn chê là chưa đến độ, nô tì cũng thật khó hiểu, người ở đây đợi nô tì đến thái y viện xin chút thảo dược giải rượu cho người, uống xong có lẽ dễ chịu hơn."

Nàng gật đầu ra hiệu cho cô nàng nhanh đi.

Khi không còn ai, nàng mở chăn thì thấy có một hình nhân gỗ nằm trên giường, nhặt lên xem thì lòng chợt ấm áp lạ thường, hình như là người đó đã tặng nàng.

Vương Tử Lăng cẩn thận đặt nó trong hộp trang sức, nhìn ngắm rất lâu mới đóng lại.

Hết buổi sáng nàng ngồi trong Bách Hoa điện nhìn ngắm vườn cây của mình rồi thả hồn vào gió để xem có bình tâm được chút nào để nhớ về chuyện tối qua hay không, cứ mãi miết nhìn chiếc khăn thêu trên tay.

Rượu đó là rượu quên sầu hả trời? Uống vào là quên sạch sành sanh không nhớ chút gì, tức chết mà!!!

Day dứt trằn trọc khiến nàng chẳng thể ở yên, hết xoay trái rồi xoay phải, hết nằm ngang lại nghiêng dọc, Bình An và Như Ý cũng phải nghiêng ngã theo nàng vì bình thường tác phong nàng luôn chuẩn mực, điềm đạm không gấp gáp, càng không quan tâm chuyện bên ngoài, hôm nay giống như có chuyện gì đó phải suy nghĩ rất nhọc lòng.

"Bình An, Như Ý."

"Quý.." - Như Ý định gọi thì nàng cũng vừa lên tiếng.

"Dạ."

"Chuẩn bị chút, ta muốn ra ngoài đi dạo." - Vương Tử Lăng cảm thấy hứng thú với người đeo mặt nạ, tối qua nàng thấy người này rất giống Gia Cát Lập Vân nên mới đi theo, mặc dù không nhớ cuộc trò chuyện giữa hai người nhưng trực giác mách bảo với nàng, suy nghĩ của nàng là đúng, cứ đi xác minh thử xem, dù không đúng cũng chẳng tổn hại gì.

"Dạ." - Cả hai tuy không biết hôm nay quý phi bị gì nhưng nàng đã chịu ra khỏi cung thì cả hai đã mừng khôn xiết, lật đật chải chuốt sửa soạn cho nàng.

Phải nói là từ lúc về Đông Châu đến nay đã 8 năm nhưng số lần nàng ra khỏi cung để đi dạo chỉ đếm trên đầu móng tay.

Vương Tử Lăng như lần đầu được đến Đông Châu, nàng lượn từ cung này đến cung khác, từ nơi này sang nơi kia, đâu đâu cũng nhìn ngó.

Như Ý cũng ngó ngó nhìn nhìn theo nàng, nhỏ giọng hỏi: "Quý phi tìm gì? Có cần nô tì tìm giúp không?"

Nàng định không nói nhưng với tình hình hiện tại, để tìm hết trong cấm cung này phải mất ít nhất hai ngày, nàng không có sức, thế nên...

"Ờm... Mau đi hỏi thăm xem đoàn sứ giả của Tư Lăng Quốc được sắp xếp ở cung nào?"

"Dạ." - Như Ý tuy khó hiểu nhưng vẫn làm theo, trong thâm tâm lại suy nghĩ lẽ nào vì đêm qua vị công tử kia đã mạo phạm nên hôm nay quý phi muốn tìm người để trị tội.

Đứng nhìn xa xăm hồi lâu, Như Ý nhanh chân chạy về nói nhỏ: "Hoàng thượng đặt biệt sắp xếp họ ở một biệt viện phía Tây, đây là bản đồ chỉ đường đến đó, đây là Đinh Lăng viện, nơi mà vị công tử đeo mặt nạ đêm qua trú ngụ."

Cầm bảng đồ trên tay, Vương Tử Lăng cười đầy mãn nguyện, thầm cảm khái cô nàng Như Ý này không chỉ miệng mồm lanh lợi mà còn có mối quan hệ không tồi trong cung này, mới đi chút xíu đã thu hoạch lớn vậy.

Như Ý nhìn quý phi vui vẻ như vậy thì thấy bản thân như lập được công lớn, rất hãnh diện.

"Được, chúng ta xuất cung." - Vương Tử Lăng như hoa hướng dương tìm thấy mặt trời, nàng hớn hở dẫn đầu đi trước.

Vốn dĩ chuyện xuất cung là chuyện tối kỵ nhưng nàng đã được Ngạn Thiên Phùng cho lệnh bài đặc ân, có thể ra vào tuỳ thích nên mới hiên ngang lẫm liệt vậy.

"Ở đây sao?" - Bước xuống xe ngựa, nàng đứng nhìn cổng to đề ba chữ An Tây Viện.

Như Ý gật gật đầu: "Nếu theo như bảng đồ thì đúng rồi ạ."

"Bình An, tỷ lại gõ cửa hỏi thăm xem có ai bên trong không?"

Bình An nghe nàng phân phó thì chậm rãi bước đến gõ cửa, hồi lâu sau cửa mới mở ra, một tiểu đồng trạc tuổi Như Ý kính cẩn cười: "Xin hỏi cô nương tìm ai?"

"Cho hỏi đoàn sứ giả của Tư Lăng Quốc có ở trong không?" - Bình An nhẹ giọng hỏi.

"Các vị là?" - Tiểu đồng có hơi nghi ngờ nhìn họ, mấy nay chỉ thấy các vị quan sai dùng xe ngựa đến đón sứ giả, nay lại có 3 nữ nhân ăn mặc sang trọng tìm đến đương nhiên phải thắc mắc.

"Đây là Thục Linh quý phi, muốn tìm sứ giả Tư Lăng Quốc bàn chuyện chính sự." - Như Ý nhanh mồm nhanh miệng đáp.

Tiểu đồng vỡ lẽ: "Hoá ra là quý phi tìm đến bàn chính sự, nhưng sáng sớm đã có người đến đón sứ giả đi rồi."

"Đi cả rồi?" - Vương Tử Lăng nghe xong có chút hụt hẫng, công kĩ nàng ngồi xe ngựa lặn lội đến đây.

"À không phải đi hết, vẫn còn một vị ở bên trong, ngài ấy không thích tham gia nên ở lại." - Tiểu đồng chỉ tay vào trong cười hì hì.

"Là vị ở Đinh Lăng viện phải không?" - Vương Tử Lăng thẳng thắn hỏi, nếu theo tính cách vốn có của Gia Cát Lập Vân, chàng rất ít khi tham gia những chuyện phí hoài thời gian, trừ khi cần hoặc hứng thú mới góp mặt.

Tiểu đồng hơi bất ngờ song cũng gật đầu: "Dạ phải."

Nàng búng tay "phốc" rõ kêu, cười tươi như hoa làm tiểu đồng cũng ngây ngẩn: "Dẫn ta vào gặp."

"Mời quý phi." - Tiểu đồng hồi thần, kính cẩn cúi người.

Nàng căn dặn Bình An và Như Ý ở ngoài xe ngựa chờ, còn mình thì vào trong.

Bên trong Đinh Lăng viện là khoảng không yên ắng, chỉ có tiếng gió đưa tàn lá xào xạc và tiếng nước suối ti tách chảy trong hồ nhờ vòng xoay gỗ, tiếng chim hót ríu rít như đang chào mời, cảm giác rất bình dị và nên thơ, thoải mái đến lạ.

Đi qua con đường mòn bằng sỏi chính là gian phòng đầu tiên, Vương Tử Lăng chậm rãi mở cửa, đập vào mắt nàng là hình ảnh nam tử với bộ y phục trắng thêu áng mây trời rất tinh xảo, góc nghiêng khi đeo mặt nạ chỉ để lộ nửa phần dưới nhưng cũng khiến người ta luyến tiếc khi rời mắt, tóc búi cao gọn gàng, tay chàng vẫn đang uyển chuyển lướt trên giấy như gió lùa qua mặt hồ.

Giống, rất giống khung cảnh mà lần đầu tiên nàng gặp Gia Cát Lập Vân khi mới xuyên về cổ đại.

Ngay cả cách bày trí của thư phòng này, sao có thể như khuôn đúc ra được chứ?

"Xin hỏi, quý phi nương nương hôm nay đích thân di giá đến đây là có chuyện gì trọng đại?" - Gia Cát Lập Vân trong hình ảnh nam tử mặt nạ bạc điềm đạm gác bút lên giá, xoay người nhìn nàng.

Vương Tử Lăng hồi thần, nàng giữ nguyên vẻ đoan trang vốn có nhẹ nhàng bước vào đóng chặt cửa, tự nhiên ngồi xuống ghế rót tách trà uống rồi lại nhăn mặt, thầm nói: "Trà gì mà đắng vậy?"

"Có lẽ quý phi không quen, đây là trà tim sen, tại hạ thường uống để trị chứng mất ngủ của mình, thật ngại quá." - Gia Cát Lập Vân đứng lên dẹp ấm trà sang một bên, đem ra một ống tre khá lớn rót ra tách khác cho nàng.

"Đây là nước suối ta đã lấy từ đỉnh Thiên Môn, nghe nói rất ngọt lại còn thanh, mời quý phi dùng thử."

Vương Tử Lăng nửa tin nửa ngờ nhìn cốc nước trong suốt trên bàn, thầm nghĩ, giống như nước hồ nước giếng nước sông thôi, khác gì đâu mà nước suối trên đỉnh Thiên Môn chứ.

Nghĩ thì nghĩ thế thôi chứ đâu dám nói ra, cười trừ: "Đa tạ công tử, hôm nay ta đến đây thật ra cũng không có gì quan trọng, chỉ là có chút chuyện muốn nói với công tử."

"Tại hạ xin lắng nghe." - Gia Cát Lập Vân rót cho mình tách trà, thoải mái nhấp môi rồi nhìn nàng.

Vương Tử Lăng nhìn giọt nước đọng trên khoé môi chàng thì cười trừ, nhìn biểu cảm này nàng chẳng thể đoán ra tâm tư người này, vậy thì sao biết đêm qua đã nói gì cấm kỵ không: "Thật ra đêm qua ta có uống chút rượu, nhớ ra bản thân có đến tìm công tử nhưng chẳng thể nhớ đã nói gì làm gì, có mạo phạm hay không, nên hôm nay đến đây để tạ lỗi."

***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***

***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com