Khi Ôn Nhiễm tỉnh dậy thì trời đã sáng. Y tá đang rút kim truyền, cảm giác châm chích nhẹ.
Cô khẽ nhíu mày.
Ngay giây tiếp theo, một bàn tay lớn xoa nhẹ lên đỉn.h đầu cô.
Ôn Nhiễm quay sang hướng ngược lại, là Nhan Vọng Thư.
Anh chắc hẳn đã thức cả đêm, mí mắt hai tầng rõ ràng ngày thường bây giờ lại biến thành ba tầng, cằm còn lún phún râu.
Giống như nam chính sa sút tinh thần trong một bộ phim nghệ thuật vì nữ chính.
Cả hai không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn nhau, đợi đến khi y tá sắp xếp xong mọi thứ và rời khỏi phòng bệnh, căn phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Tất cả chuyện đêm qua như đèn kéo quân hiện lên trong đầu.
Từ những thủ đoạn thương mại của anh mà cô không thể hiểu được lúc ban đầu đến việc thân phận của cô bị lộ ra rồi những lời đối đầu vô lý không có nguyên nhân, cuối cùng là sự thành khẩn đầy ấm áp.
Lên cao rồi lại rơi xuống, nghĩ lại thôi cũng thấy mệt mỏi.
Ôn Nhiễm nuốt nước bọt, giọng khàn đặc: “Anh nghỉ một lát đi, em không sao.”
Nhan Vọng Thư không trả lời câu hỏi của cô, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve má cô: “Còn đau không?”
Một khoảnh khắc, sống mũi Ôn Nhiễm cay xè, không nói nên lời, chỉ lắc đầu.
Giọng Nhan Vọng Thư trầm xuống: “Sau này dù thế nào cũng phải ăn cơm, biết không?”
Ôn Nhiễm nghẹn ngào: “Biết rồi.”
“Haizzz—” Anh thở dài, thư giãn tư thế, giọng điệu mang theo chút cưng chiều, chút trêu chọc: “Không biết em ‘biết rồi’ là thật sự biết hay chỉ nói vậy thôi.”
Anh than thở: “Nổi giận lên thì cứng đầu không ai bằng.”
Trước đêm qua, ngay cả bản thân Ôn Nhiễm cũng không biết mình có thể vô lý đến mức đó.
Tất cả những lời nói ra không phải để giải quyết mâu thuẫn mà chỉ để khắc sâu dấu ấn trong lòng đối phương.
Giờ cô cũng không biết nên nói gì nữa.
Nhan Vọng Thư bỗng nhiên thu lại vẻ trêu chọc, nắm lấy tay Ôn Nhiễm, nhẹ nhàng lắc lắc: “Trong vòng nửa năm qua em có làm nội soi dạ dày không?”
“Hả?” Ôn Nhiễm sững người hai giây, lắc đầu: “Không có.”
Anh nhíu mày: “Anh nhớ lần trước đi viện cùng em bác sĩ đã dặn phải làm.”
Ôn Nhiễm giải thích: “Không có thời gian làm, hơn nữa phải gây mê, cần người nhà đi cùng.”
Lúc đó ở Hộ Thành cô không có người thân.
Nhan Vọng Thư lại hỏi: “Em đã từng đau thế này mấy lần rồi?”
Ôn Nhiễm suy nghĩ một lúc: “Ba lần.”
Ánh mắt anh trầm xuống: “Hôm nay em không được ăn, chiều nay làm nội soi dạ dày.”
Ôn Nhiễm cảm thấy sợ hãi, muốn phản đối: “Em không còn đau nữa.”
Nhan Vọng Thư không muốn nói lý lẽ, cứng rắn: “Nghe lời anh.”
Ôn Nhiễm: “…”
Lúc này cửa phòng bệnh vang lên tiếng gõ, Tần Tiêu bước vào, trên tay cầm vài thứ, trong đó có hộp cơm tinh xảo.
Tần Tiêu nói: “Tổng giám đốc Nhan, tôi mang một ít quần áo và đồ dùng từ văn phòng đến cho anh.”
Nhan Vọng Thư liếc nhìn, đứng dậy nhận lấy.
Sau khi Tần Tiêu rời đi Nhan Vọng Thư vào phòng vệ sinh.
Có thể nghe thấy tiếng nước chảy.
Một lúc sau anh bước ra với vẻ ngoài tươm tất.
Thay quần áo, gội đầu, ngay cả râu cũng đã cạo sạch.
Anh cầm hộp cơm lên, chuẩn bị ra ngoài: “Anh ra ngoài ăn, em ngủ một lát đi?”
“Không cần đâu.” Ôn Nhiễm hiểu rõ, cô không thể ăn, Nhan Vọng Thư sợ ăn trước mặt cô sẽ khiến cô thèm. Cô nói: “Em không muốn ăn gì cả, anh ăn ở đây cũng không sao.”
Nhan Vọng Thư lúc này mới ngồi xuống từ tốn mở hộp cơm.
Vừa ăn miếng đầu tiên, anh lập tức nhíu mày ‘xì’ một tiếng, nhắm mắt tựa vào ghế, vẻ mặt đau đớn.
Ôn Nhiễm vội ngồi dậy, hỏi: “Sao vậy?”
Nhan Vọng Thư dùng đầu lưỡi đẩy nhẹ, nâng mắt nhìn kẻ gây tội, giọng mơ hồ: “Đau lưỡi.”
Ôn Nhiễm: “???”
!!!
Cô phản ứng lại, chột dạ cúi đầu: “Xin lỗi.”
Nhan Vọng Thư khẽ cười một tiếng: “Lần sau nhẹ một chút, chồng em chịu không nổi đâu.”
Hàng mi Ôn Nhiễm run lên, không đáp lại, nhưng trong lòng vì câu nói đùa này mà nhẹ nhõm hơn nhiều.
Một lúc lâu sau Nhan Vọng Thư mới tiếp tục ăn.
Ôn Nhiễm vẫn nhìn anh, có lẽ vì đau lưỡi, anh ăn rất chậm, trông có vẻ khó nuốt.
Ôn Nhiễm nghĩ, sau này sẽ không cắn anh nữa.
Đột nhiên điện thoại của Nhan Vọng Thư vang lên.
Anh đặt đũa xuống, nhìn màn hình điện thoại, nhíu mày.
Qua vài giây mới nhận cuộc gọi: “Alo.”
Khi thấy người bên kia nói gì đó, sắc mặt Nhan Vọng Thư trở nên khó coi, anh nhìn về phía Ôn Nhiễm. Vài giây sau anh đưa điện thoại cho cô.
Ôn Nhiễm có chút mơ hồ, vươn tay nhận lấy điện thoại, nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình thì sững sờ.
— Mr. Trạch.
Phải mất vài giây cô mới phản ứng lại, hai tay nắm chặt điện thoại, ngoan ngoãn áp lên má: “Sư huynh?”
Trạch Trình Kính thở phào nhẹ nhõm: “Nhiễm Nhiễm, em không sao chứ?”
“Không… không sao ạ.” Cô vẫn còn hơi mơ hồ.
“Sao điện thoại em không ai nghe? Em đang ở đâu? Anh ta có làm gì em không?”
Một loạt câu hỏi khiến Ôn Nhiễm choáng váng.
Cô theo phản xạ ngẩng đầu nhìn Nhan Vọng Thư, anh đứng bên giường, đôi mắt hơi nheo lại, nhìn xuống cô với áp lực vô hình.
Ôn Nhiễm thu lại ánh mắt: “Sư huynh, anh đừng lo, em không sao.”
“Vậy bây giờ em đang ở đâu?”
“Ở… ở…”
Ôn Nhiễm đang suy nghĩ có nên nói thật không, vì sợ sư huynh và thầy lo lắng. Nhưng Trạch Trình Kính trực tiếp nói: “Mau nói cho anh, anh vừa xuống máy bay rồi.”
Sư huynh đến Hộ Thành rồi!!!
Ôn Nhiễm chỉ có thể thành thật: “Em đang ở bệnh viện, tối qua bệnh dạ dày tái phát, Nhan Vọng Thư đưa em đến bệnh viện.”
“Bệnh viện nào?”
Ôn Nhiễm quét mắt nhìn quanh phòng bệnh rồi đưa điện thoại cho Nhan Vọng Thư: “Sư huynh em muốn đến.”
Trên mặt Nhan Vọng Thư không có biểu cảm dư thừa, nhận lấy điện thoại nói địa chỉ bệnh viện rồi trực tiếp cúp máy.
Cúp điện thoại xong anh im lặng ngồi lại ghế tiếp tục ăn.
Ôn Nhiễm bặm môi, nghĩ cũng biết, chắc là do tối qua gọi điện cho Bạch Vĩ Lương, ông không yên tâm nên mới kêu Trạch Trình Kính đến.
Mà gần đây trên thương trường Trạch Trình Kính và Nhan Vọng Thư nhiều lần đối đầu, nước lửa bất dung.
Lúc này trong đầu Ôn Nhiễm chỉ có ba chữ “Tu la tràng”.
(“Tu là tràng” là một cụm từ có nguồn gốc từ tiếng Nhật được du nhập vào Trung Quốc và sử dụng rộng rãi trong tiểu thuyết, manga, anime. Dùng để chỉ những tình huống căng thẳng, xung đột dữ dội)
Cô cố vắt óc nghĩ cách tránh khỏi “tu la tràng”, bèn mở miệng: “Nhan Vọng Thư, điện thoại em vẫn còn ở nhà phải không?”
Nhan Vọng Thư hờ hững đáp “Ừm” một tiếng.
Ôn Nhiễm chớp mắt, giọng mềm mại nũng nịu: “Vậy anh có thể giúp em lấy không?”