Lý Uyển cười đáp: “Lúc nào tổ chức tiệc cưới, nếu hai người đến được thì tớ bao chi phí xe và chỗ ở. Nếu không đến được thì khi nào về Hộ Thành tớ sẽ mời riêng hai người ăn một bữa. Hai người là bạn thân nhất của tớ ở Hộ Thành mà.”
Ái Vi gắp một miếng thịt ba chỉ bỏ vào chén: “Tớ rảnh mà, chắc chắn sẽ đến!”
Lý Uyển cười một tiếng, khoác tay Ôn Nhiễm đầy mong chờ hỏi: “Nhiễm Nhiễm, cậu thì sao?”
Ôn Nhiễm gật đầu, tỏ ý sẽ tham dự.
Nhìn Ôn Nhiễm, ánh mắt Lý Uyển ánh lên chút xúc động: “Cảm ơn cậu, Nhiễm Nhiễm.”
Ôn Nhiễm cảm thấy Lý Uyển như đang có điều gì đó muốn nói nhưng không thể thổ lộ, bèn vỗ nhẹ lên má cô ấy để trấn an: “Cậu cũng là người bạn tốt nhất của tớ ở Hộ Thành. Đám cưới của cậu tớ nhất định sẽ đến chúc phúc.”
Ái Vi nuốt thức ăn trong miệng, bất ngờ chuyển chủ đề: “Đúng rồi, các cậu nghe tin chưa? Ngô Vân San đã từ chức, chắc tháng sau sẽ đi luôn.”
Ôn Nhiễm và Lý Uyển cùng lắc đầu.
Ái Vi bĩu môi: “Không có gì lạ cả, cô ta thực sự không thể ở lại ‘Carllyle’ lâu hơn được nữa.”
Lý Uyển khó hiểu hỏi: “Tại sao?”
Ái Vi nhắc lại: “Lần trước, chuyện tranh giành suất tham gia cuộc thi ‘Thiết kế trang sức Apollo’ các cậu còn nhớ không?”
Làm sao mà quên được?
Hồi đó Ôn Nhiễm đã thua Ngô Vân San, mất đi cơ hội tham gia cuộc thi, suýt chút nữa còn định từ chức.
Ái Vi tiếp tục: “Cô ta vốn dĩ đã có suất tham gia rồi mà vẫn giành mất cơ hội của người khác khiến mọi người mất lòng. Hơn nữa lần này cô ta còn chẳng lọt vào top 10 của cuộc thi, cơ hội thăng chức cũng không có, vậy còn lý do gì để ở lại?”
Quả thực là như vậy.
Trong cuộc tranh giành suất tham dự lần trước, các nhà thiết kế thua cuộc đương nhiên sẽ tiếc nuối. Nếu không phải Ngô Vân San tham gia, người nhận được suất đó có lẽ đã là họ.
Rõ ràng cô ta đã có suất rồi còn làm vậy, khiến ngay cả những thành viên trong tổ mình cũng bất mãn huống hồ là người khác.
Ôn Nhiễm từng suy nghĩ rất lâu mà vẫn không hiểu tại sao Ngô Vân San lại nhất định phải tham gia cuộc thi Nếu chỉ vì muốn trả đũa cô thì quá là chuyện bé xé ra to.
Cô không tin Ngô Vân San, người có thể đi đến vị trí hôm nay lại có tầm nhìn hạn hẹp đến vậy.
Đột nhiên Ái Vi nâng ly, cắt ngang dòng suy nghĩ của Ôn Nhiễm, cô ấy nói: “Nào, cạn ly chúc mừng hai cậu!”
Ba người cùng chạm ly.
“Lần này tổ chúng ta cũng nở mày nở mặt rồi, mười suất thì chiếm đến ba! Trần Tinh, Uyển Uyển, Nhiễm Nhiễm, lợi hại thật!” Ái Vi phấn khích hô lên: “Nào nào nào, uống thêm một ly nữa!”
Sau khi trò chuyện thêm một lúc, Tưởng Vũ Bác bê đĩa trái cây đến.
Anh bày biện khá vụng về nhưng vẫn có chút tâm tư trong đó khiến ba cô gái không nhịn được mà mỉm cười.
Ái Vi trêu ghẹo: “Bạn trai cậu cũng tuyệt quá đi mất, tớ ghen tị rồi đó!”
Lý Uyển đỏ mặt: “Đâu có đâu!”
“Có có có!” Ái Vi xiên một miếng dưa lưới đưa vào miệng: “Tớ cũng phải kiếm một người như thế mới được.”
Rồi cô quay sang nhìn Ôn Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm, bạn trai cậu cũng chu đáo thế này à?”
Ôn Nhiễm nghiêm túc nghĩ ngợi.
Tưởng Vũ Bác thuộc kiểu người tự tay làm mọi thứ, trong khi Nhan Vọng Thư thì không làm những chuyện như vậy. Nhưng đó chỉ là khác biệt trong thói quen sinh hoạt.
Thực ra không cần phải so sánh, chỉ cần cảm nhận được tình yêu thì chính là sự chu đáo rồi.
Ôn Nhiễm gật đầu: “Anh ấy cũng rất chu đáo.”
Ái Vi ngửa đầu nhìn lên bầu trời đêm than thở: “Hóa ra chỉ có mỗi tớ là cẩu độc thân ăn cẩu lương sao!!!”
Câu nói này khiến mọi người cười vang.
Sau bữa tối mọi người bắt đầu dọn dẹp. Ái Vi và Ôn Nhiễm muốn giúp một tay nhưng bị Lý Uyển ngăn lại.
Lý Uyển nói: “Tớ làm một chút là xong thôi, cũng không có nhiều đồ. Trời cũng không còn sớm, hai cậu về nhà đi.”
Cô quay vào bếp gọi Tưởng Vũ Bác: “Vũ Bác, để em rửa chén, anh đưa họ ra trạm tàu điện đi.”
Nhan Vọng Thư ngồi thẳng dậy dụi tắt điếu thuốc trong gạt tàn, ngẩng đầu lên thì thấy Ôn Nhiễm đang chạy đến. Anh ném chiếc áo vest bên cạnh lên bàn, đưa tay về phía cô.
Ôn Nhiễm nắm lấy tay anh, ngồi sát lại bên cạnh.
Vừa ngồi xuống cô liền thay đổi sắc mặt.
Khoác tay anh, lườm yêu một cái: “Tại sao anh không nói với em về sinh nhật của anh?”
Bị hờn dỗi nhưng Nhan Vọng Thư lại cảm thấy thú vị.
Anh cười khẽ, nắm cằm cô kéo lại gần rồi hôn một cái: “Không phải em có hẹn sao?”
“Nhưng nếu anh nói với em là sinh nhật anh, em vẫn sẽ đến.” Cô nhìn anh rất nghiêm túc.
“Được, lần sau anh sẽ báo trước.”
Anh vừa nói xong cô liền bật cười, vòng tay ôm lấy cổ anh, ghé sát tai thì thầm: “Nhan Vọng Thư, sinh nhật vui vẻ.”
Anh khẽ cọ môi vào vành tai cô, giọng nói mơ hồ: “Yêu em.”
Ôn Nhiễm khẽ cau mày, không chắc mình có nghe lầm không. Dù sao nơi này cũng khá ồn ào, ánh đèn rực rỡ, hai chữ đó dường như không rõ ràng.
Cô còn chưa kịp hỏi lại thì Thi Trạch đột nhiên bước tới: “Xin lỗi đã làm phiền.”
Ôn Nhiễm từ trong lòng Nhan Vọng Thư ngồi thẳng dậy, nghiêng đầu nhìn Thi Trạch.
Với phong thái của một ông chủ lớn, Thi Trạch hỏi: “Muốn uống rượu hay nước ngọt?”
Ôn Nhiễm đáp: “Rượu.”
Thi Trạch chỉ vào bàn: “Những thứ này em đều có thể uống.”
Ôn Nhiễm cười nhẹ: “Cảm ơn.”
Thi Trạch quay người rời đi, nhưng đi được hai bước lại quay lại, ngồi xuống với vẻ bí hiểm: “Tặng em một màn ảo thuật, có muốn xem không?”
Thi Trạch vừa thấy ánh mắt cảnh giác của Nhan Vọng Thư thì người trong lòng anh đã nhanh chóng tách ra, xoay người, hứng thú nhìn Thi Trạch: “Được đấy.”
Thi Trạch đưa tay cầm hộp khăn giấy, úp ngược xuống bàn rồi nói: “Em xem, bên trong không có gì cả.”
Nhan Vọng Thư nghiêng người, ôm lấy cô từ phía sau, nhỏ giọng nhắc nhở: “Em không sợ cậu ta biến ra thứ gì kỳ quái sao?”
“Em không sợ.” Ôn Nhiễm nhún vai, không cần anh ôm nữa, giọng điệu đầy tự tin: “Em đoán được anh ấy sẽ biến ra cái gì.”
Nhan Vọng Thư liền buông tay ngồi thẳng lại, cầm ly rượu lên nhấp một ngụm.
Chỉ thấy Thi Trạch thò tay vào túi áo lấy ra một con rắn giả và ném vào lòng Ôn Nhiễm.
Nhan Vọng Thư đưa ly rượu lên môi, liếc nhìn.
Cô cúi xuống nhìn thứ trong lòng mình với vẻ điềm tĩnh.
Khóe môi Nhan Vọng Thư hơi cong lên, nghĩ thầm gan cô cũng lớn thật.
Nhưng chỉ một giây sau Ôn Nhiễm liền hét lên, quay người ném con rắn đi, năm giác quan như rối loạn, nhào ngay vào lòng Nhan Vọng Thư.
Anh bị cô đẩy ngã vào lưng ghế, ly rượu trong tay giơ lên cao nhưng vẫn bị đổ ra chiếc gối làm ướt một mảng.
Thi Trạch không ngờ Ôn Nhiễm lại sợ đến vậy, vừa cười phá lên vừa chịu đựng ánh mắt lạnh lẽo của Nhan Vọng Thư. Anh ta nhanh chóng nhặt con rắn lên rồi rời đi.
Nhan Vọng Thư ôm chặt cô gái nhỏ trong lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô: “Giả đấy, con rắn đó là giả thôi.”
Ngón tay Ôn Nhiễm siết chặt lấy vạt áo trước ngực anh, run rẩy quay đầu nhìn lại.
Không còn gì cả.
Rắn không thấy đâu mà Thi Trạch cũng đã biến mất.
Cô vừa nãy sợ muốn chết.
Nhan Vọng Thư khẽ vân vê vành tai cô, cúi đầu trêu chọc: “Không phải em nói không sợ sao?”
Ôn Nhiễm bĩu môi, không thèm trả lời.
Rất hiếm khi cô có biểu cảm trẻ con như vậy.
Nhan Vọng Thư nhếch môi: “Không phải em nói có thể đoán được cậu ta sẽ biến ra gì sao?”
Ôn Nhiễm cố tỏ vẻ bình tĩnh giải thích: “Em nghĩ là chim bồ câu, thỏ hoặc hoa hồng.”
Cô vô thức cau mày, giọng điệu có chút ấm ức: “Ai mà ngờ…”
Cô chưa nói hết câu, chỉ cắn nhẹ môi.
Nghe giọng điệu ấm ức của cô Nhan Vọng Thư không nhịn được mà ôm lấy vai cô, ngửa đầu cười khẽ.