“Chỉ là tôi quá bối rối thôi, tôi nhất định sẽ cho anh một lời giải thích.” Cô cứng đầu nói.
“Giải thích thế nào?”
Ôn Nhiễm không trả lời được.
Cũng chính lúc này cô chợt nhận ra quyền kiểm soát cuộc đối thoại, logic, nhịp điệu, tất cả đều bị Nhan Vọng Thư dẫn dắt.
May mà bây giờ cô cũng coi như đã thông minh hơn một chút.
Ôn Nhiễm chỉ vào mình, rất chân thành cam đoan: “Anh tin tôi đi, tôi chỉ muốn bình tĩnh lại một chút, không phải đang trốn tránh.”
“Bình tĩnh?”
“Ừm.” Ôn Nhiễm gật đầu, vô cùng chân thành: “Tôi muốn nhớ lại mọi chuyện xảy ra tối qua từ đầu đến cuối, suy nghĩ cẩn thận rồi mới nghiêm túc cho anh một câu trả lời thỏa đáng.”
Cô thực sự đã thông minh hơn trước rất nhiều, biết rằng không thể chỉ đơn thuần đi theo suy nghĩ của người khác, biết phản công rồi.
Nhưng cô quên mất rằng, tất cả những điều này cô đều học từ Nhan Vọng Thư, mà chỉ mới học được sơ sơ mà thôi.
Nhan Vọng Thư cũng không phản đối thẳng thừng, chỉ nheo mắt: “Được, anh cho em thời gian bình tĩnh, anh còn có thể giúp em kiểm tra xem có bỏ sót điều gì không ngay tại ‘Đàn Uyển’, ”
Một chiêu mượn lực đẩy lực.
Nếu cô từ chối nữa vậy chẳng phải là tự mình thừa nhận muốn chạy trốn sao?
Ôn Nhiễm thật sự không có cách nào, bàn tay nhỏ nắm lấy vạt áo, ngẩng đầu lên, đáng thương nhìn anh, giọng lí nhí: “Tổng giám đốc Nhan, tôi muốn về nhà mình.”
Tổng giám đốc Nhan?
Cách xưng hô này khiến Nhan Vọng Thư thực sự không nhịn được.
Anh khẽ cười: “Chiêu này của em bây giờ không có tác dụng với anh nữa.”
“……”
Anh vạch trần cô: “Em xem, em biết cách đối phó với anh đấy.”
“……”
“Nhưng chiêu này có tác dụng hay không còn phụ thuộc vào việc anh có chấp nhận hay không, hiểu không?”
“……”
“Em nghĩ rằng sau chuyện xảy ra tối qua, chỉ cần tỏ vẻ đáng thương một chút là anh sẽ bỏ qua cho em sao?”
“……”
Anh hơi cúi người, giọng nói nhẹ nhưng lại đầy áp lực: “Đổi vị trí mà suy nghĩ đi, nếu em là anh thì em sẽ chọn thế nào?”
Ôn Nhiễm cắn môi, không nói nên lời.
Anh quá thông minh, suy nghĩ quá rõ ràng, mỗi câu nói đều có lý có lẽ khiến người ta cảm thấy: đúng vậy, chính là như thế.
“Nhiễm Nhiễm.” Anh đột nhiên gọi.
“Á… hả?” Cô không quen chút nào.
Cô nhìn anh, rõ ràng vừa nãy còn nghiêm túc phân tích chuyện đối phó và lựa chọn, vậy mà bây giờ lại dịu dàng gọi nhũ danh của cô.
Nhan Vọng Thư một lần nữa ngồi xổm xuống.
Ánh nắng chiếu lên người Ôn Nhiễm, ấm áp vô cùng.
Nhan Vọng Thư cần xác nhận một chuyện: “Chuyện quan trọng nhất tối qua em còn nhớ không?”
“Gì… gì cơ?”
Trong đầu cô bắt đầu hiện lên vô số hình ảnh: chạm vào anh, ôm anh, quấn lấy anh, hôn anh, cọ vào anh…
Chuyện quan trọng nhất mà anh nói là cái nào?
Mặt cô lập tức đỏ bừng.
Kết quả anh lại nói: “Gia đình em, xuất thân của em, học vấn của em, thành tựu của em… những thứ đó đối với anh, với gia đình anh, đều không quan trọng.”
Ôn Nhiễm lập tức nhớ ra.
Tối qua cô đã hỏi anh thích cô từ khi nào, thích cô ở điểm gì, thích đến mức nào.
Khi đó anh đã trả lời cô như vậy.
Nhan Vọng Thư ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Ôn Nhiễm: “Gia đình anh không giống như em nghĩ, anh biết em có lo lắng.”
“……”
“Nhưng anh sẽ chứng minh cho em thấy, anh sẽ không để em chịu ấm ức.”
Ôn Nhiễm cảm thấy trái tim mình như bị chạm đến.
Cô không biết có phải mình cảm nhận sai không.
Nhưng cô có cảm giác, một người đàn ông đang hứa hẹn hạnh phúc với một người phụ nữ.
Và lý do, là vì anh yêu cô.
Nhan Vọng Thư nhìn xuống bàn tay nhỏ đặt trên đùi cô rồi vươn tay nắm lấy.
Ôn Nhiễm khẽ run, theo phản xạ muốn rút tay về.
Kết quả là anh lại nắm chặt hơn.
Ngón tay Nhan Vọng Thư khẽ siết lại, giọng trầm xuống: “Nhiễm Nhiễm, anh biết em đã thích anh rồi, vậy thì anh sẽ không buông tay nữa.”
Cơn gió buổi sáng thổi nhẹ làm những chiếc lá trúc khẽ lay động, Ôn Nhiễm cảm thấy trái tim mình cũng bị lay động.
Cứ như vậy, cô bị Nhan Vọng Thư nắm tay dắt về.
Cô bước chậm hơn anh nửa bước, ánh mắt vẫn luôn dừng lại trên bàn tay đang nắm chặt của hai người.
Ánh nắng thỉnh thoảng bị bóng cây che khuất, loang lổ từng đốm sáng mờ ảo.
Tay anh thật lớn, lòng bàn tay cũng nóng.
Bước vào nhà, Nhan Vọng Thư vẫn nắm tay cô, dẫn cô về phía thang máy: “Anh đã chuẩn bị đồ dùng vệ sinh cá nhân trong phòng tắm cho em.”
“……”
Anh bổ sung thêm một câu: “Chính là căn phòng em tỉnh dậy.”
“Ồ.”
Nhan Vọng Thư ấn nút thang máy, cửa mở ra, anh dắt cô bước vào.
Ôn Nhiễm đột nhiên nhận ra điều gì đó, nhíu mày: “Vậy tối qua anh ngủ ở đâu?”
Nhan Vọng Thư cố ý trêu cô, dừng lại hai giây, chờ trong mắt cô hiện lên chút hoảng loạn không che giấu được rồi mới trả lời: “Sofa.”
Trong mắt anh tràn đầy ý cười trêu chọc.
Vì vậy Ôn Nhiễm không tin rằng Nhan Vọng Thư thực sự ngủ trên sofa, cô cảm thấy anh chỉ đang cố tình chọc ghẹo mình vì đã chiếm phòng của anh mà thôi.
Cửa thang máy mở ra, hai người bước ra ngoài.
Ôn Nhiễm nhìn xuống bàn tay mình đang bị nắm chặt, trên đó thậm chí còn lấm tấm mồ hôi: “Anh thực sự muốn cứ nắm mãi thế này sao? Tôi đâu có chạy trốn.”
“Tiền án chồng chất như vậy, còn dám nói?”
“……” Tiền án chồng chất ở đâu chứ?
“Rửa mặt xong thì xuống lầu, dì Vương đã chuẩn bị bữa sáng cho em.”
Nghe giọng điệu của anh, Ôn Nhiễm theo phản xạ hỏi: “Còn anh?”
“Anh ăn rồi.”
Ôn Nhiễm “Ồ” một tiếng, cúi đầu lẩm bẩm: “Mình ăn một mình à.”
Nhan Vọng Thư liếc cô một cái, không phản bác, chỉ nhắc nhở: “Vali của em ở trong phòng thay đồ.”
Anh nghiêng người, giọng điệu đầy ẩn ý: “Phòng thay đồ, từ giường của anh đến phòng tắm sẽ đi ngang qua, em có thể tìm thấy.”
Ôn Nhiễm không nghĩ sâu về hàm ý trong câu nói của anh.
Nhan Vọng Thư khẽ cười.
Bất ngờ, anh nắm lấy tay cô, hơi dùng sức kéo cô về phía mình. Ôn Nhiễm loạng choạng bước tới trước, theo phản xạ đưa tay còn lại nắm lấy áo anh.
Hương tuyết tùng cùng với hơi ấm của anh tràn vào mũi.
!!!
Chất vải áo anh rất mềm, hoàn toàn khác với cảm giác của chiếc áo sơ mi hôm qua.
Trong đầu Ôn Nhiễm thoáng hiện lên cảnh tượng tối qua khi cô chủ động kéo áo anh.
Cô bực mình chết đi được.
Nhan Vọng Thư nhìn cô, quả nhiên, chỉ khi cô chủ động nắm lấy áo anh mới có cảm giác đó.
Anh cũng không trêu cô nữa, đặt điện thoại vào lòng bàn tay cô, dặn dò: “Anh có công việc cần giải quyết, điện thoại trả lại em.”
Ôn Nhiễm nắm chặt điện thoại, cắn môi, bước vào phòng.
Tim cô ngứa ngáy tê dại.
Trở lại phòng, Ôn Nhiễm đi thẳng vào phòng tắm, sau đó nhìn thấy vali của mình trong phòng thay đồ.
Cô định tắm rửa rồi thay đồ của mình. Cô mở vali, chọn lấy quần áo rồi đi về phía phòng tắm.
Bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Cô hình như vô thức biết được hướng của phòng tắm.
Ôn Nhiễm dừng bước, ôm quần áo dựa vào tường, trong đầu hiện lên một cảnh tượng.
Cô bò dậy từ giường, muốn đi vệ sinh, rồi nói với Nhan Vọng Thư: Em đi vệ sinh.
Sau đó, đi xong, cô còn quay lại nói với anh một câu: Ngủ ngon.
Ôn Nhiễm lại nhớ đến câu nói đầy ẩn ý của Nhan Vọng Thư ban nãy. — Phòng thay đồ, từ giường của anh đến phòng tắm sẽ đi ngang qua, em có thể tìm thấy.
Ôn Nhiễm ngửa đầu, dùng gáy nhẹ nhàng đập vào tường.
Tại sao mình uống rượu mà không quên gì hết!!!
Cô bật vòi sen tắm.
Nhắm mắt lại, cố gắng nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra tối qua.
Sau đó cô đưa tay lau đi những giọt nước trên mặt, mở mắt ra.
Vách ngăn trong phòng tắm, phần dưới làm bằng kính mờ, phần trên là kính trong suốt.
Chiều cao của cô vừa vặn có thể nhìn thấy khuôn mặt mình trong gương đối diện.
Cô thừa nhận, cô thích Nhan Vọng Thư.
Nếu không đã chẳng có những hành động mất kiểm soát tối qua.
Dù có cồn tác động nhưng cô cảm thấy, điều mà cồn làm tê liệt chỉ là lý trí của cô, còn thứ được giải phóng chính là mong muốn nguyên thủy nhất của bản thân.
Nhưng bây giờ cô đã tỉnh.
Lý trí của cô cũng quay về.
Cô biết rất rõ, nếu muốn thật lòng ở bên Nhan Vọng Thư, trước tiên cô phải thẳng thắn về thân phận của mình.
Mặc dù anh đã nói rằng, anh không quan tâm thân phận của cô.
Nhưng cô hiểu, anh nói không quan tâm là vì anh nghĩ rằng cô chỉ có một thân phận bình thường.
Anh có thể không quan tâm việc cô là người bình thường. Nhưng anh có thể không quan tâm chuyện cô là cổ đông lớn thứ ba của BNile, là đại tiểu thư của tập đoàn Ôn thị—người sở hữu hai mỏ kim cương nhưng lại từ chối hợp tác với ‘Carllyle’ không?
Thân phận này có nằm trong phạm vi “không quan tâm” của anh không?
Nếu cô nói ra, kết quả tốt nhất là anh chấp nhận.
Nhưng kết quả xấu thì sao?
Anh có thể sẽ tức giận; có thể vì lợi ích mà lựa chọn buông tay cô; thậm chí có thể sẽ càng cảnh giác và đối đầu với BNile hơn…
Ôn Nhiễm rối như tơ vò.
Còn nữa, ba mẹ cô có thể chấp nhận Nhan Vọng Thư không?
Người thầy luôn coi cô như cháu ruột có thể chấp nhận anh không?
Những cái gọi là “chấp nhận” ấy, không chỉ đơn thuần là tình cảm cá nhân mà còn liên quan đến mạng lưới lợi ích giữa các công ty, làm sao để xử lý ổn thỏa?
Cô không ngây thơ, không nghĩ rằng tình yêu có thể dễ dàng hóa giải mọi mâu thuẫn.
Một khi cô đi bước này, cô biết gia đình có thể sẽ không trách cô quá nhiều vì họ yêu thương cô.
Nhưng cô thực sự muốn ném cho mọi người một vấn đề nan giải lớn như vậy sao?