Khuôn mặt cô ửng đỏ, đôi mắt long lanh quyến rũ chưa từng có, đầu ngón tay phải vẫn còn đang nghịch ngợm trên cổ anh.
Nhan Vọng Thư cũng say, say trong bàn tay cô.
Đầu ngón tay cô lạnh hơn nhiệt độ cơ thể anh một chút, mềm mại nhưng lại vô cùng rõ ràng.
Theo từng cử động của cô, hơi thở anh dần trở nên gấp gáp, gân xanh trên cổ vì máu dồn mà căng lên.
Anh nhìn cô chăm chú, nhìn sâu vào đáy mắt cô.
Đêm tối tựa như một ly rượu ngon.
Làm lòng người rối loạn, mê hoặc tâm trí, bào mòn lý trí.
Bất ngờ, Nhan Vọng Thư nâng tay giữ chặt bàn tay đang nghịch ngợm của Ôn Nhiễm kéo xuống, ghìm ra sau, cả người cũng áp sát, chỉ muốn ngay lập tức hôn cô.
Nhưng Ôn Nhiễm lại ngả người ra sau, giơ tay trái lên, dùng ngón trỏ chặn lại đôi môi anh đang sắp ập tới.
Nhan Vọng Thư khựng lại một giây, nhíu mày, hơi kéo giãn khoảng cách, giọng nói trầm xuống mang theo tia nguy hiểm: “Ôn Nhiễm.”
Ôn Nhiễm chậm rãi thu tay về, hé môi định nói gì đó nhưng lại không thốt nên lời.
Cô chỉ lặng lẽ nhìn anh.
Giống như một đứa trẻ không biết mình đã làm gì sai nhưng lại bị trách mắng.
Bất giác, cơn giận trong lòng Nhan Vọng Thư tan biến.
Anh buông cô ra, hơi ngửa đầu, nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.
Khi anh cúi mắt xuống, lùi lại một bước, dục v.ọng đã bị đè nén nhưng lại sinh ra một chút tức giận vì kiềm chế: “Đi thôi, anh đưa em về nhà.”
Đột nhiên Ôn Nhiễm đưa tay nắm lấy áo sơ mi anh.
Anh nhìn cô không nhúc nhích.
Ngón tay Ôn Nhiễm siết chặt, muốn kéo Nhan Vọng Thư lại gần hơn một chút. Ánh đèn thay đổi liên tục, cô cảm thấy mình sắp không nhìn rõ anh nữa.
Thế nhưng cô không thể kéo anh lại gần.
Cô thông minh, tự mình nghiêng người về phía trước.
Sợ cô ngã, Nhan Vọng Thư bước lên một chút, giọng nói lạnh lùng cảnh cáo: “Đừng động.”
Ôn Nhiễm hơi ngửa đầu, dịu dàng trấn an anh: “Anh đừng giận.”
Nhan Vọng Thư nhíu mày, anh giận sao? Anh chỉ muốn nhanh chóng đưa cô về nhà, tránh để mình chịu tội thêm.
Đúng là tai bay vạ gió.
Ôn Nhiễm nói: “Nhan Vọng Thư, em muốn hỏi anh… một câu hỏi.”
Cô lại gọi thẳng tên anh.
Thấy anh không phản ứng, Ôn Nhiễm nhẹ nhàng kéo áo anh.
Nhan Vọng Thư vẫn hưởng thụ hành động này, khẽ nhắm mắt, đáp: “Hỏi gì?”
Ôn Nhiễm hé môi rồi lại mím lại, chẳng nói gì, chỉ có khuôn mặt là đỏ lên trước.
Nhan Vọng Thư cúi mắt nhìn cô, vô cùng kiên nhẫn.
Mãi lâu sau cô mới mở miệng, giọng nói nhỏ nhẹ: “Anh thích em từ khi nào?”
“?”
Cô hơi nâng giọng một chút: “Anh thích em ở điểm nào?”
“……”
Đôi mắt cô sáng rực lên: “Anh thích em nhiều đến mức nào?”
“……”
Thấy anh không trả lời, Ôn Nhiễm sốt ruột.
Cô nhắm mắt lại, tay dùng sức hơn một chút, lắc anh: “Anh trả lời em đi mà! Nhan Vọng Thư!”
Anh đứng yên tại chỗ không hề lay động, còn người đang ngồi trên ghế cao lại giống như sắp ngã nhào.
Nhan Vọng Thư nhích lại gần, một lần nữa giam cô vào ghế.
Người trong lòng anh nhắm chặt mắt, hàng mi run run, giọng nói nhỏ dần như đang làm nũng: “Nhan Vọng Thư, chuyện này rất quan trọng với em, anh trả lời em đi mà ~”
Trái tim Nhan Vọng Thư lập tức tan chảy, khi mở miệng, giọng nói tràn đầy cưng chiều: “Bây giờ anh trả lời ngày mai em có còn nhớ không?”
Ôn Nhiễm mở mắt.
Vì khoảng cách quá gần, cô phải ngước đầu lên nhìn thẳng anh.
Mắt cô sáng lấp lánh, nhìn anh rất nghiêm túc: “Em không say.”
Anh nhìn thấy trong đôi mắt cô tràn đầy hình bóng của anh.
Nhan Vọng Thư cũng nghiêm túc trả lời cô: “Có lẽ là từ lần đầu gặp em anh đã thích em.”
“Có lẽ?” Ôn Nhiễm nắm bắt ngay từ khóa, không hài lòng mà nhíu mày.
Nhìn biểu cảm vừa mơ hồ vừa nghiêm túc của cô, Nhan Vọng Thư không nhịn được bật cười.
Thật ra ngay cả anh cũng không nói rõ được mình thích cô từ khi nào.
Có lẽ ban đầu chỉ là một chút rung động, khi ấy anh chỉ nhìn thấy vẻ bề ngoài, thứ tình cảm đó còn trong tầm kiểm soát.
Vậy khi nào thì mất kiểm soát?
Đêm hôm đó hiếm khi anh mất ngủ, ngồi dậy tính toán có thể cho cô bao nhiêu cổ phần của “Carllyle”, lúc đó anh mới chắc chắn rằng mình đã mất kiểm soát.
Nhưng thực ra anh nghĩ, có lẽ là sớm hơn thế.
Nhan Vọng Thư tiếp tục trả lời câu hỏi thứ hai của cô: “Anh thích em xinh đẹp, thích em nghiêm túc, thích em lương thiện, thích em kiên cường, thích em yếu đuối, thích em hay ngại ngùng…”
Ôn Nhiễm đỏ bừng vành tai, đưa tay bịt miệng anh: “Aiya, anh đừng nói nữa!”
Nhan Vọng Thư ngả cổ về sau, cô thậm chí còn chưa chạm đến cằm anh.
Nhưng anh thực sự im lặng.
Ôn Nhiễm thu tay lại, giọng nói rất nhỏ, gần như nghẹn ngào gọi tên anh: “Nhan Vọng Thư.”
Trong lòng Nhan Vọng Thư dâng lên một cảm xúc xa lạ, anh cúi người xuống gần hơn, dịu dàng hỏi: “Sao thế?”
“Em không cần ‘Carllyle’.” Ôn Nhiễm cúi đầu, nhẹ nhàng lắc: “Em chưa bao giờ muốn ‘Carllyle’ từ anh.”
Cô không tham lam, thứ không thuộc về mình cô đều không cần.
Nhan Vọng Thư khẽ trấn an: “Anh tình nguyện cho em, chuyện này không quan trọng.”
“Không quan trọng…” Ôn Nhiễm lẩm bẩm lặp lại, ngước lên nhìn anh: “Vậy… vậy còn gia thế và xuất thân của em, có quan trọng không?”
Câu hỏi này với Nhan Vọng Thư mà nói, chẳng đáng để bận tâm.
Gia đình anh không giống vậy.
Ông bà nội anh là một cặp đôi xuyên quốc gia, vào thời đại đó họ từng mất liên lạc suốt mười năm nhưng vẫn không từ bỏ tìm kiếm nhau mới có sau này, mới có ‘Carllyle’.
Cũng chính vì thế, năm đó, khi ba anh dắt một cô gái học nghề thủ công bình thường về nhà, nói muốn cưới cô ấy làm vợ, ông bà nội anh không hề phản đối mà còn thật lòng chúc phúc.
Vậy nên trong việc lựa chọn bạn đời, gia đình cho Nhan Vọng Thư toàn quyền tự do.
So với gia thế và điều kiện, họ chỉ mong anh tìm được một người thật lòng yêu thương, cùng nhau nắm tay đi đến cuối đời.
Nhan Vọng Thư nâng tay đặt lên vai Ôn Nhiễm, nghiêm túc nói với cô: “Không quan trọng. Gia đình em, xuất thân của em, học vấn của em, thành tựu của em… tất cả những điều đó đối với anh, đối với gia đình anh đều không quan trọng. Em hiểu không?”
Ôn Nhiễm cúi đầu suy nghĩ hai giây rồi gật đầu: “Ừm.”
Vì chuỗi câu hỏi của cô, tâm trí Nhan Vọng Thư bắt đầu dao động.
Anh đưa tay nâng cằm cô lên, làn da dưới ngón tay anh mềm mịn nhưng lại khiến anh có cảm giác như bị bỏng, nóng đến mức đầu ngón tay cũng hơi run rẩy.
Anh chậm rãi mở miệng: “Vậy em lo lắng chuyện này sao?”
Ôn Nhiễm bị ép phải ngẩng đầu lên, nhìn anh hai giây rồi thành thật gật đầu.
Chỉ còn thiếu một câu trả lời rõ ràng nữa.
Nhan Vọng Thư nghiêm túc hỏi: “Vậy em thích anh đúng không?”
Lông mi cô run run, động tác chậm rãi nâng tay đặt chồng lên ngực trái, rất chân thành nói: “Nó đã rung động không thể kiểm soát.”
Nhan Vọng Thư ngẩn ra một chút rồi bật cười.
Sao lại đáng yêu như vậy chứ!
Ánh mắt anh hạ xuống nhìn bàn tay nhỏ nhắn đặt trên lồng ngực cô: “Ý em là gì, hửm?”
Nhìn nụ cười nơi khóe môi anh, Ôn Nhiễm không kiềm chế được mà nắm lấy áo anh, siết chặt.
Nhan Vọng Thư cúi đầu nhìn cô đang nắm chặt ngay vị trí cúc áo sơ mi của anh.
Anh kiềm chế bản thân, ngẩng đầu lên nhìn cô, vô cùng kiên nhẫn, nhấn từng chữ chậm rãi, như sợ cô bỏ sót: “Bây giờ nói cho anh biết, câu trả lời của em là gì?”
Dưới ánh mắt nóng rực của anh, câu trả lời này bỗng trở nên khó nói hơn.
Nhưng rõ ràng anh không định buông tha cho cô.
Ánh mắt Ôn Nhiễm dừng lại trên môi anh, ngập ngừng: “Tiểu Uyển từng nói…”
Cảm giác được điều gì đó, yết hầu Nhan Vọng Thư khẽ chuyển động.
Ngón tay Ôn Nhiễm siết chặt cổ áo anh, khẽ dùng lực, cơ thể Nhan Vọng Thư thuận thế nghiêng xuống.
Khoảng cách gần đến mức hơi thở hòa quyện, Ôn Nhiễm khẽ nói: “Hôn một cái, nếu không có cảm giác phản kháng, vậy thì bên nhau đi.”
Giọng cô nhẹ nhàng, âm cuối kéo dài, ngọt ngào mềm mại.
Nói xong cô khẽ nâng cằm, chạm môi lên môi anh như chuồn chuồn lướt nước.
Sau đó cô hơi lùi lại, đôi mắt sáng rực nhìn anh, nụ cười xinh đẹp nở rộ: “Em không có phản kháng.”
Cô thu tay về đặt lên ngực mình, cảm nhận nhịp tim rồi hỏi: “Còn anh thì sao?”
Nhan Vọng Thư đã sớm khó kiềm chế, dùng hành động để nói cho cô biết.
Anh đưa tay ôm lấy eo thon của cô, siết chặt, tay còn lại đặt lên sau gáy, ép cô ngẩng đầu rồi cúi xuống hôn.
Khác với nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước của cô, môi anh nghiền nát lấy môi cô.
Môi cô mềm hơn anh tưởng, còn có hương vị đào ngọt ngào.