Lâm An Dụ nhanh trí đảo mắt một vòng, lập tức hiểu ra, vội vàng đổi giọng:
“Cảm ơn mợ!”
Ôn Nhiễm là lần đầu tiên nghe thấy cách gọi này, cô nhanh chóng gật đầu, vành tai hơi ửng đỏ:
“Không có gì.”
Sau Tết Ôn Nhiễm đi tái khám một lần, mọi thứ đều ổn.
Tập đoàn BNile tiến vào thị trường trong nước, đặt trụ sở tại Hộ Thành, vì thế Bạch Vĩ Lương cũng có chỗ ở cố định tại đây.
Ôn Nhiễm thường xuyên chạy đến chỗ Bạch Vĩ Lương, có đôi khi quá muộn cô liền gọi cho Nhan Vọng Thư:
“Tối nay em ngủ lại nhà thầy, không về nữa.”
Lúc đầu Nhan Vọng Thư chiều theo cô mấy lần. Nhưng sau đó anh phát hiện tình trạng này ngày càng nghiêm trọng.
Thế là anh tự mình đến đón người.
Ôn Nhiễm không về nhà là vì cô rất hứng thú với một thiết kế trong tay Bạch Vĩ Lương.
Trùng hợp thay, vị khách đặt làm trang sức lần này lại là anh Lục.
Đó là chiếc nhẫn cầu hôn.
Chiếc nhẫn kim cương có vòng nhẫn được bao quanh bởi những sợi vàng mảnh như những hạt ngọc nhỏ, phần đỡ viên đá chủ được chạm rỗng thành hình cánh hoa hồng trông giống như một bó hoa cưới.
Nó được đặt tên là: “Bó hoa hồng trong tay”.
Anh Lục còn đích thân viết lời mô tả trên bản thiết kế:
“Nhìn thấy ánh trăng, như thấy em.” “Nhìn thấy núi tuyết, như thấy em.” “Nhìn thấy hoa hồng, như thấy em.” “Nhưng tất cả…” “… đều không thể sánh bằng em.”
Ôn Nhiễm thật sự ngưỡng mộ.
Cô cũng muốn cùng Nhan Vọng Thư bước vào lễ đường.
Nhưng bây giờ… vẫn chưa được.
Cô vẫn nhớ như in ánh mắt lo lắng của Nhan Vọng Thư khi đi cùng cô đến buổi tái khám. Dù anh che giấu rất nhanh nhưng khoảnh khắc ấy vẫn không thể qua mắt cô.
Khi Lục Trạch Ngôn đến lấy nhẫn, chính tay Ôn Nhiễm đã trao nó cho anh.
Cô chân thành chúc phúc:
“Anh Lục, chúc hai người bên nhau đến đầu bạc răng long.”
Lục Trạch Ngôn nhìn chiếc nhẫn, ánh mắt dịu dàng mà Ôn Nhiễm chưa từng thấy trước đây.
“Cảm ơn.”
Tình yêu đẹp xứng đáng nhận được lời chúc phúc.
Nhưng chẳng bao lâu sau Ôn Nhiễm nghe được một tin tức chấn động từ Trạch Tâm Di.
Anh Lục… đã qua đời.
Khoảnh khắc nghe được tin này đầu óc Ôn Nhiễm như trống rỗng.
Đến khi hoàn hồn lại cô chỉ nghĩ: Người yêu của anh ấy… sẽ ra sao?
-Nếu cái chết đến với tôi, tôi hy vọng cô ấy có thể quên tôi.
Đó là những lời anh Lục từng nói.
Nhưng người yêu anh ấy… có thể quên anh ấy không?
Không. Chắc chắn là không.
Đêm đó Ôn Nhiễm gặp ác mộng.
Cô mơ thấy bệnh tình của mình tái phát, hoảng sợ giật mình tỉnh dậy.
Nhan Vọng Thư ngay lập tức ôm chặt cô vào lòng, giọng nói vẫn còn mang theo sự ngái ngủ nhưng đầy trấn an: