Bạn Trai Trà Xanh Của Tôi

Chương 18:



Lần đầu tiên trong đời tôi ở chung phòng với người khác giới, dù cách nhau một bức tường, tôi vẫn trằn trọc mãi không ngủ được.

Cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng thở dài: “An An, cậu như vậy tôi không ngủ được.”

“X-xin lỗi, tôi sẽ yên lặng hơn.”

Vừa dứt lời thì cửa bị gõ: “Muốn nói chuyện với tôi không?”

Phải công nhận, Lục Thập là người tinh tế và thông minh.

Rõ ràng chưa hiểu rõ tôi, nhưng lại biết tôi cần gì.

Trà Đá Dịch Quán

Cậu ấy như một người lắng nghe dịu dàng, không hề gây áp lực, khiến tôi vô thức nói hết những điều giấu trong lòng.

Tôi chưa từng kể cho ai nghe về quá khứ của mình, vậy mà lại kể cho cậu ấy.

Từ tiểu học, trung học, đến cấp ba, từ khi cha mẹ gặp chuyện, đến lúc tôi về sống với nhà họ Tống, rồi đến việc tôi thầm yêu Tống Dục Khanh, tỏ tình rồi bị từ chối…

Tôi không biết mình ngủ thiếp đi lúc nào, khi tỉnh dậy thì đã nằm trên giường.

Bên ngoài truyền đến tiếng nước chảy trong phòng tắm.

Tôi mở cửa ra, đúng lúc Lục Thập mặc áo choàng tắm lỏng lẻo bước ra, tóc còn nhỏ giọt nước.

“Cậu dậy rồi à?”

Giọng Lục Thập lười nhác, thoải mái, phối với dáng vẻ kia thật đúng là... quyến rũ c.h.ế.t người.

Tôi quay mặt đi, hắng giọng: “Sáng sớm cậu tắm làm gì?”

“Nóng.”

Tôi cũng không nghĩ nhiều, vừa hay cậu ấy bảo bữa sáng đã được mang đến.

“Đi rửa mặt đi, rồi ra ăn sáng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lục Thập không phải người nói nhiều, đặc biệt là lúc ăn.

Suốt bữa ăn, cậu ấy không nói câu nào, tôi cũng không biết nên nói gì, bầu không khí càng lúc càng lúng túng.

Cho đến khi chuông cửa vang lên.

Lục Thập ra mở cửa.

Tống Dục Khanh mang theo cơn giận đầy mình, giọng anh ta từ ngoài vọng vào: “An An có ở chỗ cậu không?”

Tôi giật mình, tay run làm đổ cả ly sữa đậu nành lên áo choàng.

Nghe thấy động tĩnh, Tống Dục Khanh đẩy Lục Thập ra, xông vào.

Khi thấy tôi và Lục Thập mặc áo choàng giống nhau, sắc mặt anh tối sầm, cả nhiệt độ xung quanh như hạ xuống mấy độ.

“Các người…”

Tôi không để ý đến anh.

Lục Thập bước đến bên tôi, khoác vai tôi, mỉm cười: “Anh à, muốn ăn sáng cùng bọn em không?”

Tống Dục Khanh nhìn tôi thật lâu, cuối cùng không nói gì, đặt điện thoại của tôi xuống, rồi rời đi.

Tôi hơi ngẩn người, cho đến khi giọng nói lạnh nhạt của Lục Thập vang bên tai:

“Anh ta buồn, cậu thấy xót à?”

Tôi lắc đầu: “Không có.”

Trước mắt bỗng xuất hiện một gương mặt đẹp trai được phóng đại đến vô hạn, tôi giật mình, định lùi lại nhưng bị cậu ấy giữ chặt.

Lục Thập chăm chú nhìn tôi, rất lâu sau mới cong môi cười rồi đứng dậy: “Xem ra cậu không nói dối.”

“…”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com