Lần đầu tiên trong đời tôi ở chung phòng với người khác giới, dù cách nhau một bức tường, tôi vẫn trằn trọc mãi không ngủ được.
Cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng thở dài: “An An, cậu như vậy tôi không ngủ được.”
“X-xin lỗi, tôi sẽ yên lặng hơn.”
Vừa dứt lời thì cửa bị gõ: “Muốn nói chuyện với tôi không?”
Phải công nhận, Lục Thập là người tinh tế và thông minh.
Rõ ràng chưa hiểu rõ tôi, nhưng lại biết tôi cần gì.
Trà Đá Dịch Quán
Cậu ấy như một người lắng nghe dịu dàng, không hề gây áp lực, khiến tôi vô thức nói hết những điều giấu trong lòng.
Tôi chưa từng kể cho ai nghe về quá khứ của mình, vậy mà lại kể cho cậu ấy.
Từ tiểu học, trung học, đến cấp ba, từ khi cha mẹ gặp chuyện, đến lúc tôi về sống với nhà họ Tống, rồi đến việc tôi thầm yêu Tống Dục Khanh, tỏ tình rồi bị từ chối…
Tôi không biết mình ngủ thiếp đi lúc nào, khi tỉnh dậy thì đã nằm trên giường.
Bên ngoài truyền đến tiếng nước chảy trong phòng tắm.