Bạn Trai NPC Của Tôi

Chương 6: Hình như chúng ta đã gặp nhau trước đó phải không?



Trong phòng y tế, tôi ngồi bên giường, nhìn chằm chằm vào gương mặt của Tống Kỷ Dương rất lâu.

Từ lúc anh ấy lên lớp giới thiệu bằng tiếng Anh, tôi đã cảm thấy—người này, hình như tôi từng gặp ở đâu rồi thì phải?

“Cho tôi ăn trước đi, nhìn sau cũng được chứ?” Không biết anh ấy tỉnh từ lúc nào, tôi đang mải nghĩ mà không phát hiện ra.

Tôi lúng túng đứng bật dậy, đi lấy hộp cơm, nhưng phát hiện nó đã nguội lạnh.

Quay lại nhìn thấy anh ấy vẫn còn đang truyền nước, tôi bèn nói: “Thầy Tống, thầy truyền xong rồi hãy ăn nhé.”

Tôi định đi mua phần khác.

Không ngờ anh ấy nghe xong lại không vui: “Người là sắt, cơm là thép, một bữa không ăn đói lả ra, đưa đây, cơm nguội cũng được.”

Tôi buông hộp cơm ra, hơi cúi người nhìn anh ấy: “Vậy sao thầy Tống lại mấy ngày liền không ăn?”

Anh ấy khựng lại, gãi đầu: “Chờ tôi vài phút, tôi nghĩ đại cái lý do.”

Tôi: “……”

Sau đó, chị y tá giúp hâm lại phần cơm.

Nhìn anh ấy lịch thiệp tao nhã ăn từng miếng, tôi hỏi: “Thầy, em thấy hình như em từng gặp thầy ở đâu đó?”

Không suy nghĩ lấy một giây, anh ấy đáp ngay: “Trong lòng tôi.”

“Gì cơ?”

“À, trong phòng kín đó.”

Rõ ràng, ý tôi không phải là lần đó.

Khi tôi đang thu dọn đồ chuẩn bị rời đi, thuận miệng hỏi: “Thầy Tống, khi nào thầy Dương quay lại vậy ạ?”

Tay anh ấy đang chỉnh lại áo thì khựng lại: “Không muốn thấy tôi nữa à?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Không không không, em chỉ tiện miệng hỏi thôi mà.”

“Muốn thấy tôi là được rồi, chắc thầy Dương sắp quay lại thôi.”

Đầu tôi bắt đầu rối loạn, tôi không phải là không muốn thấy anh ấy, nhưng cũng không phải là muốn thấy anh ấy…

Trên đường về, anh ấy cứ khăng khăng đòi đưa tôi về ký túc xá, tôi nghiêm túc từ chối — việc thầy giáo đưa nữ sinh về ký túc có chút mập mờ.

Trà Đá Dịch Quán

Dù Tống Kỷ Dương trẻ trung, đẹp trai, tài hoa, nhưng… dù sao thì chúng tôi vẫn là quan hệ thầy trò.

Trong lúc từ chối, anh ấy đột nhiên lên tiếng: “Nếu tôi không phải là thầy thì sao?”

Tôi thấy hơi khó xử, câu nói này hàm chứa quá nhiều ý, nhưng lại không thể suy diễn quá xa.

Trong lòng bắt đầu thấy bứt rứt, tôi thẳng thừng nói: “Thầy Tống, thầy là thầy, em là học sinh.”

Phần còn lại tôi không nói nữa, anh ấy chắc chắn hiểu.

Những hành động của anh ấy đã khiến tôi cảm thấy bất an, như thể đang cố tình xông vào thế giới của tôi — những chuyện trước đó chỉ là nước ấm luộc ếch* mà thôi.

*"Nước ấm luộc ếch" (tiếng Trung là 温水煮青蛙) là một thành ngữ ẩn dụ chỉ tình huống nguy hiểm hoặc bất lợi đang diễn ra từ từ, âm thầm, khiến người trong cuộc không nhận ra cho đến khi quá muộn.

Tôi không muốn tiếp tục dính líu đến anh ấy nữa, nói một tiếng “tạm biệt” rồi vội vàng bỏ đi.

Về đến ký túc xá, cảm giác bứt rứt trong lòng không những không dịu đi mà càng lúc càng mãnh liệt.

Nằm trên giường, tôi hoàn toàn mất ngủ.

Một bên là Từ Lâm mà tôi đã thích suốt bốn năm, một bên là Tống Kỷ Dương cứ không ngừng thử thăm dò ranh giới.

Tầm hai giờ sáng, tôi nhận được một tin nhắn WeChat từ Tống Kỷ Dương:

“Xin lỗi, sau này tôi sẽ chú ý giữ khoảng cách.”

Câu nói này không khiến tôi dễ chịu hơn là bao, vì nó khiến tôi nhận ra — người mất ngủ không chỉ có mình tôi.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com