Sau đó, Từ Lâm hoàn toàn không nhắc lại chuyện đó nữa.
Thấy chưa, tôi có đi hay không chẳng quan trọng, quan trọng là tôi không thể không đáp lại lời của Chu Tiểu.
Khi tôi nghĩ rằng mình sẽ buồn bã rất lâu vì mối tình đơn phương không đầu không cuối này, thì… lớp học của Tống Kỷ Dương lại khiến tôi phân tâm.
Tôi quên mất là bắt đầu từ tiết nào, nhưng Tống Kỷ Dương bắt đầu sử dụng phần mềm điểm danh ngẫu nhiên để gọi học sinh trả lời câu hỏi.
Ban đầu tôi cũng không để tâm lắm, nhưng không hiểu sao tỷ lệ bị gọi của tôi cao đến kỳ lạ — mười lần thì hết tám lần là tôi.
Nếu trả lời sai, tôi còn phải tra cứu tài liệu rồi viết lại phần đó nộp cho anh.
Ép đến mức tôi buộc phải nghiêm túc nghe giảng, nghiêm túc chuẩn bị bài, nghiêm túc ôn tập, không còn thời gian để nghĩ linh tinh nữa.
Thậm chí đến bạn cùng phòng còn không nhìn nổi, hỏi tôi có phải đắc tội gì với Tống Kỷ Dương không.
Mang theo thắc mắc này, tôi đã hỏi thẳng khi lại tình cờ gặp anh ấy ở trước thư viện.
Anh cau mày:
“Em sao lại nghĩ vậy?”
“Tại vì thầy toàn gọi em trả lời câu hỏi mà.” Tôi đáp.
“Không phải tôi gọi, là phần mềm gọi mà.”
Tôi: “…”
Cũng đúng thật.
Vậy thì… “Hay là thầy thử đổi phần mềm khác xem?” Tôi dò hỏi.
Anh sảng khoái đồng ý.
Thế là ở buổi học sau, anh thay ba phần mềm khác nhau, nhưng xác suất tôi bị gọi còn tăng lên.
Tôi mệt rồi…
Bắt đầu đếm ngược xem còn bao nhiêu buổi nữa là kết thúc môn học.
Nhưng trước khi kết thúc, tôi vẫn không thoát được móng vuốt của Tống Kỷ Dương.
Khung chat gửi bài tập cho anh ấy trên WeChat lúc nào cũng nằm trong top ba đầu danh sách.
Vì hay trì hoãn, tôi thường đến nửa đêm mới viết bài xong rồi gửi qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Điều khiến tôi bất ngờ là — bên kia lúc nào cũng trả lời ngay lập tức.
Có lần tôi không nhịn được liền hỏi:
“Sao thầy giờ này còn chưa ngủ?”
Mãi một lúc lâu sau, mới nhận được tin nhắn:
“Em đoán xem.”
Tôi: “…”
Quá đáng ghét.
Lúc nhận được tin nhắn của Từ Lâm, đầu tôi có phần trống rỗng — dạo này mỗi ngày đều đau đầu vì bài tập tiếng Anh, hình như cũng đã lâu rồi tôi không nghĩ đến anh ấy.
Nhưng tin nhắn lần này khiến tôi có phần nghi hoặc.
Trà Đá Dịch Quán
“Cậu với cái thầy dạy thay đó là quan hệ gì?”
Quan hệ gì ư?
Quan hệ thầy trò, chứ còn gì nữa.
Tôi vừa định nhắn câu đó, bên kia lại gửi thêm một tin nhắn:
“Trường cấm yêu đương giữa thầy và trò.”
Đây là lần đầu tiên kể từ khi quen biết anh ta, tôi không trả lời tin nhắn.
Tôi nhìn chằm chằm vào câu đó rất lâu, trong đầu bỗng nảy sinh ra rất nhiều suy nghĩ.
Nhưng tôi lại sợ bản thân tự mình đa tình, nên quyết định… giả vờ như vô tình đăng vài chiếc story liên quan đến chủ đề đó — nhưng chỉ mình Tống Kỷ Dương xem được.
Cuối cùng, trong một bài đăng của tôi, anh ấy để lại bình luận:
“Tôi kể em nghe một bí mật.”
Khoảnh khắc tôi nhìn thấy dòng bình luận đó, tim lại bắt đầu thình thịch thình thịch đập loạn cả lên, vừa hồi hộp lại vừa mong chờ, nói không thành lời.
Rồi thì…
Không có rồi nữa.
Từ sau cái bí mật chưa kịp nói ra ấy, tôi không có nổi một giấc ngủ ngon.