Bạn Trai NPC Của Tôi

Chương 11: Sinh nhật



Sau khi bước vào tháng Mười Một, thời tiết nhanh chóng trở lạnh.

Tôi đang nằm bò trên bàn trong thư viện, chia sẻ với Tống Kỷ Dương về những món ăn vừa bị "cắm cờ" gần đây thì tin nhắn của Từ Lâm đột ngột hiện lên.

“Mai sinh nhật tôi, gọi vài bạn học đi ăn, cậu cũng đến nhé.”

Ngón tay tôi khựng lại — nếu cậu ấy không nhắc, có lẽ năm nay tôi thật sự đã quên mất sinh nhật của cậu.

Những năm trước, từ trước đó một tháng tôi đã bắt đầu nghĩ xem nên tặng gì rồi.

Nhưng nghĩ lại, thật ra tôi tặng gì cũng chẳng quan trọng, vì Từ Lâm vốn dĩ không hề quan tâm đến tôi.

Trà Đá Dịch Quán

Dòng tin nhắn này vẫn mang theo cái kiểu cao cao tại thượng như mọi khi, như thể việc mời tôi đến dự sinh nhật là một sự ban ơn.

Tôi chỉ nhắn lại một câu “Nếu có thời gian thì đi” rồi gửi, lập tức bên kia gửi lại địa chỉ và thời gian.

Tôi không trả lời nữa, tiếp tục gửi những đoạn tin chưa gửi kịp cho Tống Kỷ Dương.

Khung chat hiện dòng chữ “Đối phương đang nhập…” suốt, nhưng mãi chẳng thấy tin nào được gửi đến.

Mãi khoảng mười phút sau mới hiện ra một dòng:

“Mai là sinh nhật anh, buổi tối em có thể dành chút thời gian ăn với anh một bữa không?”

Tôi thật sự hơi bất ngờ — không ngờ sinh nhật anh lại trùng ngày với Từ Lâm.

Hôm sau, tôi lăn lộn trên giường rất lâu, nhìn đồng hồ từ sáu giờ, rồi chín giờ, đến mười hai giờ trưa.

Cuối cùng vội vàng xuống giường, rửa mặt, trang điểm đơn giản rồi vội vã rời ký túc.

Lang thang một vòng trong trung tâm thương mại mà chẳng chọn được món quà nào phù hợp, cuối cùng tôi mua một cây bút máy.

Tôi ngồi trên ghế bên đường rất lâu, tay cầm cây bút, rồi gửi tin nhắn cho Tống Kỷ Dương.

“Gặp nhau ở đâu?”

Anh ấy trả lời ngay: “Sáu giờ, anh đến dưới ký túc xá đón em.”

Khi Tống Kỷ Dương đến ký túc xá thì tôi cũng vừa mới tới không lâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trên đường đi cùng nhau, tôi nghĩ rất nhiều.

Phải thừa nhận rằng, từ lần anh ấy che mắt tôi hôm đó, tôi đã chẳng còn chống cự nổi anh nữa.

Anh ấy khiến tôi cảm nhận được cảm giác được một người thích — điều mà Từ Lâm chưa bao giờ mang đến cho tôi.

Nhưng tôi không hiểu, vì sao người anh ấy thích lại là tôi?

Rõ ràng anh ấy có thể chọn người tốt hơn, phù hợp hơn — tại sao lại là tôi chứ?

Tống Kỷ Dương đưa tôi đến một nhà hàng nhỏ, thật sự chỉ là một bữa tối đơn giản, không có ai khác, chỉ có tôi và anh.

Trong bữa ăn, tôi uống một chút rượu — đây là lần đầu tiên tôi uống rượu, chỉ hơi choáng nhẹ, ngoài ra không vấn đề gì.

Khi tôi tặng cây bút máy, anh ấy trông rất vui — một niềm vui mà suốt bốn năm qua Từ Lâm chưa từng thể hiện khi nhận quà của tôi.

“Em không biết anh thích gì, nên chọn đại cái này.”

Anh ấy cười nhẹ: “Em tặng gì anh cũng thích.”

Tôi hơi lúng túng né tránh ánh mắt của anh, lúc này điện thoại trên bàn bỗng reo lên — là cuộc gọi từ Từ Lâm.

Tôi theo phản xạ nhìn sang Tống Kỷ Dương, anh ấy đặt ly rượu xuống: “Cần anh tránh đi không?”

Tất nhiên là không cần.

Trong điện thoại vang lên tiếng ồn ào, giọng của Từ Lâm vọng qua:

“Tống Hoa Hoa, cậu đang ở đâu? Sao vẫn chưa tới?”

Tôi cầm điện thoại, rõ ràng nói với cậu ấy: “Tôi không có thời gian.”

“Cậu…”

Cậu ấy bỗng ngừng lại, im lặng một lúc lâu, rồi bên kia trở nên rất yên tĩnh — chắc là đã ra ngoài.

“Cậu đang ở cùng anh ta à?”

Không đợi tôi trả lời, cậu ấy đã cúp máy.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com