Sau khi tôi từ chối giúp Trịnh Vân đính chính, anh ta dường như rơi vào trạng thái buông xuôi, mặc kệ tất cả, ngày nào cũng lên mạng cãi nhau với cư dân mạng.
Anh ta còn thường xuyên đăng những bức ảnh nền đen vào nửa đêm, than vãn rằng mình không chịu nổi sự công kích của dư luận.
“Nếu tôi c.h.ế.t rồi, thì các người chính là hung thủ.”
Kết quả là bị dân mạng phản pháo lại một cách dữ dội:
“Chẳng ai muốn ép c.h.ế.t anh cả, bọn tôi chỉ muốn thiến anh thôi, chưa nghe câu ‘tính dục gây họa, cắt đi để trị tận gốc’ à?”
Anh ta lại khóc lóc nói gia đình mình cũng bị ảnh hưởng:
“Xin mọi người đừng tấn công gia đình tôi, họ là người vô tội.”
Lại tiếp tục bị phản bác:
“Bọn tôi chưa bao giờ muốn động đến gia đình anh, chúng tôi chỉ muốn xử lý anh với tiểu tam thôi.”
“Ồ, thì ra anh còn có gia đình cơ đấy? Tôi cứ tưởng sổ hộ khẩu của anh chỉ có mỗi một trang.”
Cái người từng luôn khinh thường, hạ thấp tôi, giờ đây lại bị dân mạng vây công đến mức thân tàn ma dại.
Chẳng bao lâu sau, Trịnh Vân xóa sạch toàn bộ các tài khoản của mình.
Nhất Phiến Băng Tâm
Ban đầu anh ta định dùng dư luận mạng để ép tôi quay lại, nào ngờ cuối cùng lại tự trói chặt chính mình.
Không lâu sau đó, có người trong cuộc tiết lộ:
“Trịnh Vân và Doãn Nhụy vì dính đến vấn đề đạo đức, nên trường không thể xử lý kỷ luật gì nặng, nhưng mà cả hai coi như tiêu đời rồi.”
“Giáo sư hướng dẫn của Trịnh Vân sau khi biết chuyện thì hầu như không buồn quan tâm nữa, cũng không cho anh ta vào phòng thí nghiệm luôn. Nói thẳng là mặc kệ anh ta tự sinh tự diệt.”
“Sinh viên cao học ai cũng biết, nếu thầy hướng dẫn bỏ mặc thì đừng nói tới chuyện đăng bài nghiên cứu, đến chuyện tốt nghiệp còn khó như lên trời.”
“Doãn Nhụy cũng thảm không kém. Cô ta vốn đã được nhận học tiếp cao học tại trường, nhưng giáo sư đã liên hệ trước đó lại từ chối vì không chịu nổi áp lực dư luận.”
“Những giáo sư khác đều nói đã hết suất, không ai muốn nhận cô ta. Thật sự hết suất hay giả vờ hết thì không rõ, nhưng không có ai nhận, giờ muốn xin học trường khác thì cũng quá muộn, xem như suất học cao học đó đi tong rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Nghe nói khoa đang chuẩn bị xóa tên cô ta khỏi hệ thống luôn đấy!”
25
Mọi người đều nói: hả dạ quá rồi.
Còn tôi thì lặng lẽ rút khỏi mạng xã hội, mua một tấm vé máy bay đi du lịch.
Tôi thật sự đã mệt mỏi rồi.
Từ tận đáy lòng, tôi hy vọng đây sẽ là lần cuối cùng tôi phải dây dưa với bọn họ.
Khi máy bay hạ cánh xuống một thành cổ, tôi đã đến nơi này hai lần rồi, không hiểu sao nó luôn mang đến cho tôi một cảm giác chữa lành kỳ diệu.
Sau khi điều chỉnh lại tâm trạng và thể trạng, tôi khoác áo, một mình đi dạo qua từng ngõ nhỏ con phố.
Bỗng nhiên, ông chủ tiệm sách bất ngờ ló đầu ra, vui mừng gọi tôi lại:
“Cô gái, lại đến rồi à!”
Tôi nhìn ông, cố gắng nhớ xem ông là ai.
“Cô hai năm trước từng gửi một bức thư ở chỗ tôi, nói rằng lần sau đến đây cùng bạn trai thì sẽ lấy lại để đưa cho cậu ta — cô quên rồi à?”
Tôi chỉ mỉm cười không nói, nhận lại bức thư từ tay ông chủ.
Trên nền hồ nước xanh thẳm, tôi mở lại phong bì.
Tờ giấy bên trong đã ngả vàng, nét chữ đến từ tôi của hai năm trước.
Trong thư đầy sự ngại ngùng, do dự, và cả những lo lắng, bất an mà đến giờ tôi mới thực sự hiểu được.
Thế nhưng bây giờ, tôi chẳng còn bận tâm đến những điều đó nữa.
Lá thư nhanh chóng bị tôi bóp vụn trong tay.
Tôi ném nó vào thùng rác bên cạnh, cũng như cách tôi vứt bỏ đoạn tình yêu không lành mạnh ấy.