Lâm Tĩnh Biên vừa mới tiễn một vị khách rồi vui vẻ ước tính doanh thu tháng này. Đang định đi vào bếp nấu cơm thì có người bước vào.
Cậu ta ngẩng đầu nhìn liền sửng sốt.
Lục Duy Chân vuốt tóc mỉm cười với cậu ta.
Lâm Tĩnh Biên đột nhiên muốn chảy máu mũi, nhưng cậu ta nhất quyết không thể, chảy máu mũi chính là thất lễ.
Cậu ta không dám nhìn lâu mà chuyển tầm mắt sang chỗ khác, nói: “Cô Lục tới tìm sư phụ tôi sao? Thầy ở đằng sau.”
Lục Duy Chân đưa túi nilon cho Lâm Tĩnh Biên, cậu ta nhận lấy, vừa nhìn bên trong liền ngỡ ngàng.
Lục Duy Chân nói: “Phiền cậu mang vào bếp trước, lát nữa tôi sẽ vào nấu.”
Cảm giác của Lâm Tĩnh Biên lúc này giống như, dân tình vừa đi hóng chuyện vừa ăn dưa mà lại ăn trúng một miếng dưa mật to bự vậy. Cậu ta nghĩ thầm, bé ngoan, con gái nhà người ta đã chủ động đến vậy rồi mà còn muốn độc thân bằng thực lực thì, phải bất hiếu nói một câu: Đúng là đáng đời…
Cậu ta đáp: “Được! Cô ra đằng sau đi. Ngoài này bận lắm, tôi không đi đâu.”
Lục Duy Chân: “…”
Hiện tại ở đây ngoại trừ 2 người bọn họ ra thì không hề có người thứ ba.
Lâm Tĩnh Biên ho khan mấy tiếng.
Mặc Lục Duy Chân đỏ bừng.
Cả hai đều vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Đôi giày cao gót của Lục Duy Chân giẫm trên sàn gỗ tạo ra tiếng lộc cộc trầm thấp.
Thật ra thì từ lúc Lục Duy Chân vừa mới bước vào Trần Huyền Tùng đã nghe thấy rồi. Thời tiết và thời gian đều tương tự hôm qua. Phảng phất như một sợi lông chim nhẹ bẫng treo trước mắt cả ngày, bạn mặc kệ cũng không để ý gì đến nó. Nhưng bây giờ nó đã thật sự rơi xuống đất.
Trần Huyền Tùng không thể hình dung ra được đó là cảm giác gì, anh không quay đầu lại.
Hôm nay anh không cởi trần như thường ngày mà mặc một chiếc áo phông cũ màu xám tro, chiếc áo dính bụi bặm đã sớm bị mồ hôi thấm ướt đẫm, dính sát vào thân thể. Vì anh đang khom lưng nên đường cong bả vai và phần eo hiện rõ mồn một.
Tầm mắt Lục Duy Chân lại bị thu hút, sau đó dần chuyển xuống tay anh, bàn tay to cầm dụng cụ, mu bàn tay bị phơi nắng đến đen xạm, hơi thô ráp nhưng vô cùng linh hoạt.
Cô đi đến bên cạnh anh, anh cũng dừng động tác lại.
“Đây là gỗ anh tìm trên núi à?” Cô hỏi.
“Không phải.” Trần Huyền Tùng đáp, “Khối này là mua về.” Nói xong anh ngẩng đầu lên.
Đập vào mắt anh là một hình ảnh đẹp đến diễm lệ.
Cô mặc một bộ váy liền áo dài màu hồng cánh sen tôn lên làn da trắng như tuyết, đẹp đến chói loà. Vóc dáng trời sinh trước lồi sau vểnh, eo thon mông mẩy. Tựa như một đoá hoa thanh khiết mà đầy đặn đang đứng trước mặt anh.
Mái tóc dài đen nhánh xoã trên vai, còn có mấy sợi vương vào xương quai xanh. Hôm nay cô không đeo kính gọng đen, tóc mái cũng chải hết lên, để lộ ra đôi mắt trong trẻo hút hồn.
Trần Huyền Tùng không tỏ vẻ gì.
Nhưng chỉ tích tắc sau, tay anh bỗng trượt một cái, lưỡi dao của dụng cụ lập tức cắt vào mu bàn tay trái, tạo thành một vết thương nhỏ dài rướm máu.
Lục Duy Chân ngây ngẩn.
Trần Huyền Tùng ném dụng cụ xuống, xoay người đi vào trong phòng.
Lục Duy Chân sốt sắng đi theo sau: “Anh, anh không sao chứ?”
“Không sao.” Anh đi vào căn phòng nằm bên phải sân, lấy băng gạc từ ngăn kéo ra lau vết máu.
Lục Duy Chân cũng đi vào theo, cô nhanh chóng nhìn lướt quanh một lượt. Căn phòng này rất rộng, phải tầm 40-50 mét vuông, sàn gỗ màu nâu, cánh cửa sổ khép hờ, mang đến một loại cảm giác cổ xưa tĩnh lặng. Một chiếc giường lớn đơn giản, một cái giá sách, một cái tủ treo quần áo. Gần cửa ra vào còn có một bàn trà đậm chất đồ cổ.
Lục Duy Chân liền hiểu ra, đây chính là không gian sống của anh.
Trên tường còn treo mấy bức tranh thuỷ mặc, hình ảnh đều được vẽ vô cùng mơ hồ trừu tượng, không thể nhìn ra đang vẽ cái gì. Mà trên tường gần đầu giường đang treo chính chiếc túi kia của anh.
Cô thu hồi tầm mắt, nhìn vào vết thương của anh: “Có đau không?”
Trần Huyền Tùng không muốn trả lời, nhưng cứ bị cô nhìn chằm chằm vào nên đành đáp: “Không cảm thấy gì cả.”
Chẳng qua anh kiếm sống bằng đôi tay này, không thể để bị thương được, phải cẩn thận.
Anh lấy lọ cồn I ốt và bông ra nhanh chóng rửa sạch vết thương, vết thương tuy không sâu nhưng lại rất dài, anh lấy ra một cuộn băng gạc.
Nhìn anh dùng một tay quấn mấy lớp băng gạc quanh mu bàn tay, Lục Duy Chân nói: “Để tôi.”
Trần Huyền Tùng nghiêng người tránh đi: “Không cần.”
Cô dứt khoát đi vòng sang bên cạnh anh rồi chìa tay ra, lúc này anh lại không động đậy nữa. Cô nhẹ nhàng đè hai đầu băng gạc lại: “Trước lúc vào đây tôi đã rửa tay rồi.”
Tay của thiếu nữ hoàn toàn khác với tay Lâm Tĩnh Biên, bàn tay vừa nhỏ vừa trắng đè lên mu bàn tay anh, giống như bông tuyết mềm mại rơi vào đá sỏi.
Trần Huyền Tùng qua loa dán băng gạc rồi thả tay ra: “Được rồi.”
Lục Duy Chân mím môi, đánh người thằn lằn không thấy anh bị thương tí nào, thế mà vừa rồi lại không cẩn thận tự làm mình bị thương.
“Hôm nay tới đây làm gì?” Anh nhìn cô.
Cô cúi đầu xuống như một học sinh tiểu học phạm lỗi: “Ăn cơm.”
Trong phòng yên tĩnh mấy giây.
Trần Huyền Tùng: “Ra đằng trước chơi đi, tôi còn chút việc chưa làm xong.”
“Ồ.” Lục Duy Chân đi ra ngoài cửa hàng rồi quay đầu nhìn, quả nhiên thấy anh lại đi ra sân làm việc, dáng vẻ bất động như núi.
Trần Huyền Tùng nhìn chằm chằm vào đường vân gỗ trước mắt, cẩn thận mài một lúc rồi bỗng ngừng lại, khẽ mỉm cười.
***
Lục Duy Chân đi thẳng vào bếp.
Lâm Tĩnh Biên quả là một đồ đệ tốt, vừa có năng lực lại vừa thức thời. Cậu ta đã rửa sạch, sơ chế sẵn đống nguyên liệu nấu ăn mà cô mang tới.
Lục Duy Chân nói: “Cậu đi nghỉ đi, bữa này tôi nấu.”
Lâm Tĩnh Biên: “Được, phiền cô quá.” Đương nhiên là cậu ta sẽ không khách sáo rồi, nhìn xem, cô Lục đi ra đằng sau lại đi vào bếp, sư phụ có ngăn cản hay không? Đến sư phụ còn không cản thì cậu ta cản làm gì?
Mấy ông con trai lớn tuổi độc thân khác thế nào cậu ta không biết, nhưng riêng với sư phụ cậu ta thì không ngăn cản chính là dung túng, không ngăn cản tức là muốn.
Lại nói, nếu cô Lục còn nấu cơm ngon nữa thì được cộng thêm một ưu điểm. Càng nghĩ càng thấy thích hợp, có thể ngày ngày chăm sóc cho sư phụ luôn phải vào sinh ra tử. Lâm Tĩnh Biên vui vẻ nghĩ.
Lục Duy Chân từ trên trời rơi xuống, trúng ngay căn tiểu viện này của bọn họ.
Bên cạnh sư phụ có thêm một cô gái, đến tận bây giờ Lâm Tĩnh Biên vẫn có cảm giác như đang nằm mơ vậy, làm cậu ta hưng phấn suốt 2 hôm liền.
Cậu ta đứng tránh sang một bên chuẩn bị làm trợ thủ cho cô. Nhìn dáng vẻ ung dung bình tĩnh này của cô, nhất định là tài nấu nướng sẽ rất giỏi.
Sau đó cậu ta liền thấy Lục Duy Chân đứng bất động nửa ngày trước bếp, cúi đầu nhìn điện thoại di động trong tay.
Lâm Tĩnh Biên dè dặt hỏi: “Cô Lục, cô đây là đang…?”
Lục Duy Chân: “Tôi đang tra công thức nấu ăn.”
Lâm Tĩnh Biên: “…”
Sư phụ, thật ra thì con gái đảm đang hay không không quan trọng, có tấm lòng là đủ rồi. Chúng ta không thể đòi hỏi quá nhiều, thật ra chỉ cần là con gái thì đều được cả.
Cuối cùng Lục Duy Chân cũng bỏ điện thoại xuống, hài lòng gật đầu nhìn đống nguyên liệu đã được sơ chế sẵn, cô đeo tạp dề, bắc nồi bật bếp lên.
Lâm Tĩnh Biên: “Cô… có hay nấu cơm không?”
Lục Duy Chân thản nhiên liếc nhìn cậu ta: “Đây là lần đầu tiên.”