Mai Anh nhìn thấy An Chi, nụ cười trên môi cô ta cứng lại trong một tích tắc. Ánh mắt lóe lên sự cảnh giác và thù địch, nhưng nhanh chóng được thay thế bằng vẻ ngạc nhiên và vui mừng giả tạo. Cô ta bỏ dở câu chuyện, tiến về phía An Chi với dáng vẻ vội vã, như thể rất mong chờ gặp lại bạn cũ.
- Ôi, An Chi! Cậu thật à? Tớ... tớ mừng quá! Cậu đến thật sao!
Giọng Mai Anh cao vút, đầy vẻ thân mật quá mức. Cô ta dang tay, định ôm lấy An Chi. An Chi đứng yên, không né tránh, nhưng cũng không đáp lại cử chỉ đó. Nụ cười vẫn giữ nguyên trên môi cô.
Carrot Và Tịch Dương
- Mai Anh. Chào cậu. - An Chi đáp lại, giọng điệu bình thản, khách sáo.
Sự lạnh nhạt của An Chi khiến Mai Anh hơi khựng lại. Nụ cười trên môi cô ta hơi cứng nhắc.
- Cậu... sao cậu lại đứng xa vậy? Lại đây với mọi người đi. Tớ... tớ lo cho cậu lắm đó. Nghe nói cậu...
Mai Anh cố gắng kéo An Chi vào kịch bản "bạn thân lo lắng cho người bạn không ổn". An Chi cắt ngang.
- Cảm ơn, tôi vẫn ổn. Tôi đến để dự tiệc thôi mà. À, tiện thể... tôi có một món quà nhỏ muốn tặng hai cậu. Chúc mừng sinh nhật chung nhé.
An Chi nói, ánh mắt lướt qua Hoàng Nam. Hoàng Nam đứng đó, vẻ mặt bối rối, không nói gì. Anh ta nhìn An Chi, rồi lại nhìn Mai Anh. Anh ta cảm nhận được sự căng thẳng ngầm giữa hai người.
Mai Anh nhìn An Chi, rồi nhìn chiếc ví nhỏ trong tay cô. Ánh mắt cô ta đầy nghi ngờ. "Món quà đặc biệt?" Cái tin nhắn An Chi gửi trước đó. Món quà này là gì? Bằng chứng? Cô ta đến để làm gì?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
- Món quà gì vậy Chi? Sao lại bí mật thế? - Mai Anh cố gắng giữ vẻ tự nhiên, nhưng giọng điệu lại hơi gượng gạo.
- Lát nữa cậu sẽ biết. - An Chi đáp lại, nụ cười vẫn giữ nguyên.
An Chi lướt qua Mai Anh, không dừng lại. Cô đi vào sâu hơn trong sảnh tiệc. Mai Anh đứng sững lại. Cô ta không ngờ An Chi lại hành động như vậy. Không khóc lóc, không tức giận, không đối chất. Chỉ bình thản xuất hiện, gieo một câu bí ẩn rồi bỏ đi?
"Con nhỏ này... nó định làm gì?" Mai Anh tự hỏi. Cảm giác bất an dâng trào.
Mai Anh quay lại nhóm bạn, cố gắng tiếp tục câu chuyện dở dang. Nhưng tâm trí cô ta không còn ở đó. Cô ta liên tục liếc mắt về phía An Chi.
An Chi di chuyển chậm rãi trong sảnh. Cô không nói chuyện với ai lâu, chỉ chào hỏi xã giao những người cô quen. Nhưng cô cố tình di chuyển qua lại gần nhóm của Hoàng Nam và những người bạn chung, đảm bảo rằng mọi người đều thấy cô, thấy thái độ bình tĩnh và tự tin của cô.
Hoàng Nam nhìn An Chi. Cô ấy thật sự đã thay đổi. Cái vẻ sụp đổ, tuyệt vọng ngày nào hoàn toàn biến mất. Cô ấy điềm tĩnh, thậm chí có chút... bí ẩn. Anh ta nhìn Mai Anh, đang cố gắng cười nói nhưng ánh mắt lại liên tục liếc nhìn An Chi, vẻ mặt căng thẳng rõ rệt. Sự đối lập quá lớn.
"Cô ấy... có vẻ đã biết hết rồi." Hoàng Nam nghĩ thầm. "Và cô ấy đến đây để..."
Đột nhiên, An Chi cảm thấy một cú va chạm mạnh từ phía sau. Cô lảo đảo, suýt ngã. May mắn cô phản xạ nhanh, bám vào mép bàn gần đó.
- Ôi! Xin lỗi cậu nhé Chi! Tớ... tớ không nhìn! - Giọng Mai Anh vang lên, đầy vẻ "lo lắng". Cô ta vừa "vô tình" va phải An Chi, ngay gần lối đi nhỏ dẫn đến nhà vệ sinh, nơi khá khuất người.