Tin nhắn được gửi đi. Mai Anh siết chặt điện thoại, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp nhưng đầy vẻ méo mó vì hận thù. Cô ta đã bị dồn vào bước đường cùng. Cô ta sẽ không ngồi yên chờ chết. Cô ta sẽ phản công. Với tất cả sự tàn độc mà cô ta có. Kế hoạch cuối cùng... đã được định đoạt.
An Chi nhận được tin nhắn từ Mai Anh. Cô đọc, và một nụ cười lạnh nở trên môi. "Mày nghĩ mày nắm được điểm yếu của tao sao Mai Anh?"
Cô ta đã cắn câu rồi. Cô ta đã thừa nhận mình biết bí mật về căn nhà cũ, và rằng bí mật đó là điểm yếu của cô ta.
An Chi siết chặt điện thoại. Mai Anh sẽ làm gì tiếp theo? Cô ta sẽ dùng "bí mật đó" để chôn vùi mình sao? Bằng cách nào? Phơi bày bí mật của chính cô ta để kéo An Chi xuống cùng? Hay là... bí mật đó còn liên quan đến An Chi theo một cách nào đó mà cô chưa biết?
An Chi nhìn lại chiếc chìa khóa đồng thau. Cái bí mật đó là gì? Tại sao nó lại quan trọng đến vậy?
Cô biết, Mai Anh sẽ không còn chần chừ nữa. Cô ta sẽ hành động. Rất nhanh. Và rất tàn độc. Cô phải sẵn sàng cho đòn tấn công cuối cùng từ Mai Anh.
Nhưng ít nhất, cô đã thành công làm Mai Anh hoảng loạn, làm Hoàng Nam rời bỏ cô ta, và quan trọng nhất... tìm ra gốc rễ của sự giả tạo đó.
An Chi cất chiếc chìa khóa cẩn thận. Cô mở chiếc laptop. Đã đến lúc chuẩn bị cho màn đối đầu cuối cùng. Màn kịch sắp đến hồi kết rồi.
Và ai sẽ là người kéo màn xuống?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
10
Tin nhắn từ Mai Anh như một lời tuyên chiến cuối cùng, khẳng định cô ta đã biết An Chi chạm vào bí mật cũ. Sự hoảng loạn của Mai Anh đã biến thành sự điên cuồng tàn độc.
An Chi biết, sau tin nhắn đó, Mai Anh sẽ không còn ngồi yên. Cô ta sẽ hành động. Và sẽ không từ thủ đoạn nào. Cảm giác nguy hiểm rình rập như một đám mây đen.
Carrot Và Tịch Dương
Vài ngày sau, An Chi bắt đầu nhận thấy những dấu hiệu bất thường. Một chiếc xe ô tô màu đen, kính tối màu, thường xuất hiện ở cuối con phố nơi cô thuê nhà vào những giờ nhất định. Khi cô đi chợ, có cảm giác như có ai đó đang dõi theo. Điện thoại reo, cô bắt máy, chỉ có tiếng rè rè nhiễu sóng.
Một đêm nọ, An Chi đang làm việc trên laptop, đột nhiên nghe tiếng động khẽ ngoài cửa chính. Cô im lặng, nín thở lắng nghe. Tiếng cạy cửa rất nhỏ, rất chuyên nghiệp. An Chi siết chặt bàn tay. "Mai Anh à... cô điên rồi."
Cô không mở cửa, cũng không la hét. An Chi lặng lẽ lùi vào phòng trong, cầm theo bình xịt hơi cay và điện thoại. Tiếng động ngoài cửa dừng lại sau vài giây. Có lẽ kẻ đó nhận ra cửa đã được gia cố, hoặc bị động gì đó. Nhưng sự sợ hãi, lạnh lẽo vẫn bám riết lấy An Chi.
An Chi nhắn tin cho bà Hằng.
[- Chị Hằng, cẩn thận nhé. Cô ta đã thuê người rồi. Cố gắng đừng ở một mình.]
Bà Hằng trả lời sau đó không lâu, giọng run rẩy qua điện thoại.
- Cô An Chi à... Tôi... tôi vừa nghe được một cuộc điện thoại. Cô ta... cô ta nói chuyện với ai đó. Giọng đáng sợ lắm. Cô ta nhắc đến cô... nhắc đến 'làm cho biến mất'... 'giống như một tai nạn'... Cô ta còn nói... 'phải xử lý nhanh gọn trước khi con nhỏ đó kịp mở miệng'. Cô ta... cô ta thật sự muốn g.i.ế.c cô đấy!