Bạn Cùng Bàn Thích Tôi

Chương 6: Bạn Cùng Bàn Thích Tôi



Họ sẽ thử cảm hóa Lục Dục, thay thế vai trò của nữ chính ban đầu.

Nhưng vì thế giới đã bị sụp đổ và tái thiết quá nhiều lần, Lục Dục dường như đã mơ hồ thức tỉnh ý thức.

Cậu ấy cực kỳ nhạy cảm với những kẻ ngoại lai, luôn có thể nhìn thấu mục đích ẩn giấu sau lớp vỏ bọc của họ, cảnh giác vô cùng.

Bao nhiêu người đến rồi lại thất bại mà quay về.

Miệng con mèo vàng mở ra rồi khép lại, tôi lặng lẽ lắng nghe, có chút bất ngờ, nhưng không đến mức kinh ngạc.

Bởi vì Mạt Lị đã khiến tôi hoài nghi từ trước.

"Thế nên, tại sao lại nói với tôi chuyện này?"

Tôi nhìn chằm chằm vào con mèo mập tự xưng là A Cửu, ngắt lời nó.

A Cửu đơ người trong thoáng chốc, có vẻ không hiểu nổi thái độ bình tĩnh của tôi.

"Bởi vì… chúng tôi muốn nhờ cậu giúp đỡ."

Quả nhiên.

Những bí mật thế này không phải thứ có thể nghe miễn phí.

"Tôi không muốn."

Tôi không hề do dự, từ chối thẳng thừng.

"Cậu còn chưa nghe tôi nói xong mà!" A Cửu vung móng vuốt.

Tôi đứng dậy, ngồi xuống bên bàn học, mở sách, không định để ý đến nó nữa.

A Cửu lập tức nhảy lên bàn, ngồi phịch xuống, che hết chữ trên trang sách.

"Nếu cậu không giúp, thế giới này sẽ tiếp tục sụp đổ và tái thiết không ngừng, đến cuối cùng sẽ biến mất hoàn toàn! Lực phá hủy ấy còn có thể ảnh hưởng đến sự an toàn của các thế giới khác!"

"Cô gái à, cậu phải cứu thế giới!"

"Thế giới đang trông chờ vào cậu đấy!"

"…"

Tôi nhìn những sợi lông mèo rụng đầy trên bàn, chậm rãi lên tiếng: "Chẳng phải các cậu đã cử người thực hiện nhiệm vụ rồi sao?"

"Nhưng cậu cũng thấy rồi đấy, họ thậm chí còn không có cơ hội tiếp cận cậu ta." A Cửu thở dài.

"Vậy sao cậu lại nghĩ tôi có thể?"

A Cửu nói, lý do tìm đến tôi là vì nó nhận ra tôi cũng có dấu hiệu mơ hồ của sự thức tỉnh.

Nó biết tôi đã phát hiện ra bí mật của Mạt Lị.

Nó đã quan sát tôi một thời gian và cảm thấy tôi rất phù hợp để nhận nhiệm vụ này.

Có mấy lý do:

Thứ nhất, tôi là bạn cùng bàn với Lục Dục, có lợi thế về vị trí.

Thứ hai, Lục Dục đối với tôi khách sáo hơn so với những nữ sinh khác. Tôi không phải kẻ ngoại lai, nên cậu ấy sẽ không nghi ngờ tôi, đây là lợi thế về con người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Còn về "thiên thời", A Cửu nói nó sẽ hỗ trợ tôi.

Cuối cùng, tôi chỉ là một nhân vật bên lề, thậm chí không có đường số phận rõ ràng.

Nói cách khác, tôi chỉ là một người qua đường, dù tôi có thay đổi cũng sẽ không ảnh hưởng đến thế giới.

A Cửu ra sức thuyết phục, vẽ ra hàng loạt kế hoạch và viễn cảnh.

Nó đặt móng vuốt lên tay tôi, trông vô cùng nhiệt huyết.

Tôi im lặng, không hề d.a.o động.

Lục Dục đối với tôi mà nói, chỉ là một bạn học bình thường.

Tôi không muốn nhận nhiệm vụ này, cũng không nghĩ mình có thể làm được.

Cậu ấy có thể xóa sổ nữ chính, thì cũng có thể xóa sổ tôi.

Hơn nữa, "cứu rỗi" là hai từ rất nặng nề.

Cứu người khác, cũng là chuộc lấy chính mình.

Tôi từ chối lời đề nghị của A Cửu. Nó quấn lấy tôi một thời gian, cuối cùng đành bất lực từ bỏ.

Cuộc sống của tôi vẫn bình thường như cũ, mỗi ngày lặp đi lặp lại giữa ba điểm: trường học, nhà và lớp học thêm.

Điểm khác biệt duy nhất đến từ những người theo đuổi Lục Dục – bạn cùng bàn của tôi. Tôi chỉ như một người ngoài cuộc, im lặng quan sát họ, giữ bí mật trong lòng.

Mối quan hệ giữa tôi và Lục Dục vẫn như trước, không can thiệp vào nhau, bình lặng mà chung sống.

Trạng thái này kéo dài đến tận năm ba trung học.

Chúng tôi vẫn học chung lớp. Giáo viên chủ nhiệm là người từng dạy năm hai, và theo sự sắp xếp của thầy, Lục Dục lại trở thành bạn cùng bàn của tôi.

Mối quan hệ giữa hai chúng tôi vẫn vậy, giữ khoảng cách vừa phải, lịch sự nhưng không thân thiết.

Có lẽ vì những người theo đuổi cậu ấy thay đổi quá thường xuyên, khoảng thời gian này xung quanh Lục Dục yên ắng hơn hẳn.

Nhịp sống căng thẳng của năm cuối cấp khiến một người có học lực trung bình như tôi chịu không ít áp lực. Tôi loay hoay vật lộn với đống bài tập, cố gắng cầm cự từng ngày.

Còn Lục Dục thì như một chú gấu trúc quốc bảo, được giáo viên quan tâm đặc biệt. Ai cũng ngầm hiểu rằng cậu ấy gần như đã chắc suất vào trường đại học danh giá nhất, chỉ còn chờ kỳ thi cuối cùng nữa thôi.

Nửa tháng trước kỳ thi, trường tổ chức chụp ảnh tốt nghiệp.

Hôm đó, Lục Dục không đến.

Không ai tìm thấy cậu ấy.

Cuối cùng, mọi người vẫn chụp ảnh như kế hoạch, chỉ có điều trong bức ảnh tốt nghiệp thiếu mất một người.

Lý do cậu ấy không đến, tôi cũng không rõ.

Khi phân phòng thi, tôi và cậu ấy bị xếp vào hai điểm thi khác nhau.

Ngày thi, trên chuyến xe buýt đến điểm thi, tôi tình cờ gặp lại Lục Dục.

Chiếc xe chật ních người, gần như toàn bộ đều là thí sinh đi thi.




Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com