Bạn Cùng Bàn Thích Tôi

Chương 3: Bạn Cùng Bàn Thích Tôi



Lục Dục quay lại, vừa vặn thấy cậu ta bỏ miếng chocolate vào miệng, ánh mắt lập tức tối sầm.

Cậu ấy giơ tay lên, cục lau bảng trong tay chuẩn xác ném trúng người kia, bụi phấn bay tứ tung.

“Mày có bị bệnh không vậy?”

“Tao không ăn, nhưng cũng không đến lượt mày động vào.”

Thế là, hai người đánh nhau.

Hôm sau, cả hai bị giáo viên chủ nhiệm gọi lên tra hỏi.

Nam sinh kia một mực nói rằng Lục Dục ra tay trước, mà Lục Dục lại không hề nhắc tới chuyện thanh chocolate.

Giáo viên yêu cầu Lục Dục xin lỗi, nhưng cậu ấy im lặng, không chịu.

Thế là giáo viên lấy ra vũ khí mạnh nhất mà học sinh sợ nhất:

Gọi phụ huynh!

Ngay lập tức, Lục Dục siết chặt nắm đấm, tôi có thể cảm nhận được cơn giận của cậu ấy.

Tôi không hiểu, tại sao không nói rõ chuyện thanh chocolate? Đầu óc con trai đúng là khó đoán.

Nghĩ một lúc, tôi quyết định giúp cậu ấy giải thích một lần, dù gì cũng là bạn cùng bàn.

Vừa định giơ tay, Mạt Lị bỗng nhiên đứng bật dậy.

“Thưa cô, Lục Dục không làm sai!”

Cô ấy thuật lại toàn bộ sự việc của ngày hôm qua, giúp Lục Dục lấy lại sự trong sạch.

Tôi nhìn cô ấy, cảm thấy thật thú vị.

Thì ra, cô ấy đã đợi ở đây từ trước rồi.

8

Nửa tháng sau, Mạt Lị rời trường.

Cô ấy thất bại rồi, chuyện này làm tôi khá bất ngờ.

Tôi không biết thời gian qua đã xảy ra chuyện gì. Tôi từng thấy cô ấy và Lục Dục ngồi ăn chung bàn trong căng-tin, cứ tưởng cô ấy là người đặc biệt.

Hôm đó, trên đường tan học, tôi thấy cô ấy rẽ vào một con hẻm.

Tôi nhớ rất rõ, đó là ngõ cụt.

Lúc ấy, tôi đang đứng ở một quán ven đường, chờ chủ quán làm bánh nướng.

Bánh đã chín, tôi ăn xong rồi, nhưng vẫn không thấy cô ấy đi ra.

Do dự một lúc, tôi quyết định bước về phía con hẻm đó.

Đi thẳng một đoạn, bên trái có một lối rẽ.

Khi vừa tới khúc quanh, tôi nhìn thấy Mạt Lị đứng quay lưng về phía mình, đang nói chuyện với một bức tường cao trống trơn.

Trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ trầm tĩnh thường ngày, cô ấy đang bực bội lẩm bẩm:

“Chết tiệt, mình diễn lâu như vậy mà chẳng có tác dụng gì!”

“Hắn có phải sở hữu kỹ năng đọc tâm không vậy?”

“Hắn lại dám nói thẳng vào mặt mình khi đang ăn cơm rằng, mình cũng giống những người khác, tiếp cận hắn với mục đích riêng, hắn nhìn một cái là thấy ngay!”

“Mình rõ ràng đã kiềm chế hết mức rồi. Trước khi đến đây, mình đã đọc bao nhiêu tài liệu về ‘cứu rỗi’, tổng hợp vô số bài học thất bại của tiền bối!”

“Thế mà vẫn không được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Nam chính này có độ khó công lược cấp SSSS, hệ thống ạ, nhiệm vụ này mình không làm nổi đâu!”

Tôi nấp sau góc tường, nghe xong mà sững sờ.

Nam chính, công lược, hệ thống…

Trong đầu bỗng nhiên xâu chuỗi lại một cách rõ ràng, như thể tôi vừa chạm tới điều gì đó.

Tôi chậm rãi bước ra khỏi hẻm.

Dưới ánh chiều tà, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt.

Cậu thiếu niên đội mũ trắng, vành nón kéo thấp, bước đi trên con đường phía trước. Nước da trắng nhợt càng làm nổi bật vết xước đỏ thẫm nơi khóe môi.

Đột nhiên, cậu ấy nghiêng đầu liếc nhìn tôi, ánh mắt u ám.

Tôi đối diện với Lục Dục, vẻ mặt bình thản. Giữa chúng tôi như hai kẻ xa lạ, ánh mắt chỉ lướt qua nhau trong thoáng chốc rồi nhanh chóng rời đi, mỗi người một ngả.

Lời nói của Mạt Lị vẫn không ngừng vang vọng trong đầu, khóe môi tôi khẽ nhếch lên.

Thú vị thật.

Trên tán cây xanh ven đường, một con mèo vàng béo ú đang ngồi xổm, lặng lẽ dõi theo bóng lưng tôi.

Mà tôi thì hoàn toàn không hay biết.

Hôm sau, Mạt Lị chào tạm biệt các bạn trong lớp.

Khi bước xuống bục giảng, đi ngang qua Lục Dục, vẻ mặt cô ấy có chút không cam lòng và bất lực.

Vết thương bên khóe miệng Lục Dục đã đỡ hơn, nhưng vẫn có thể nhìn ra đó là dấu vết của một trận đánh nhau.

Mạt Lị vẫn chưa muốn từ bỏ, cô ấy đặt một miếng băng cá nhân lên bàn của Lục Dục.

Tôi không hiểu, vết thương không chảy m.á.u mà dán băng cá nhân để làm gì? Để trông đẹp hơn sao?

Tôi lắc đầu.

Lục Dục cầm sách lên, giũ nhẹ một cái, miếng băng cá nhân rơi xuống đất một cách nhẹ bẫng.

Gương mặt Mạt Lị cứng đờ, tức tối trở về chỗ ngồi.

Khi tan học, tôi chủ động tìm cô ấy, đặt một chiếc bánh phô mai lên bàn.

“Cho cậu đấy, quà chia tay.”

Cô ấy sững lại vài giây, ngập ngừng hỏi:

“Cậu tên là…”

“Tôi là Hạ Tinh Lạc.”

“À, cậu là bạn cùng bàn của Lục Dục… Cảm ơn vì món quà.”

Tôi mỉm cười, không ngạc nhiên khi cô ấy thấy tôi xa lạ.

Trong lớp này, tôi có cảm giác tồn tại rất thấp, lúc nào cũng giữ phong cách trầm lặng.

“Tan học đi ăn cùng nhau nhé.”

“Hả?”

Sự nhiệt tình đột ngột của tôi khiến cô ấy không kịp phản ứng.

“Tôi đợi cậu sau khi tan học, chúng ta đi chung.”

Vừa dứt lời, chuông vào học vang lên.

Không để Mạt Lị có cơ hội từ chối, tôi xoay người trở về chỗ.




Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com