Người chụp ảnh đưa điện thoại lại, hào hứng nói: "Tấm này đẹp quá trời luôn!"
Trên màn hình, đúng lúc bắt trọn khoảnh khắc chúng tôi nhìn nhau.
Tôi lưu số liên lạc của Lục Dục rồi gửi ảnh cho cậu ấy.
Cậu ấy cầm điện thoại, nhìn rất lâu.
Tôi thấy được ý cười nơi khóe môi cậu ấy.
Hôm sau đến trường, tôi viện cớ vào văn phòng giáo viên xin một tờ đề thi thử.
Tình cờ gặp thầy giám thị đang uống trà.
"Chào thầy ạ!"
Thầy khẽ gật đầu với tôi.
Tôi bước lên vài bước, nói: "Hôm qua bạn cùng lớp của em, Lục Dục, suýt nữa bị bắt nạt trong rừng cây phía sau trường. May mà thầy có mặt kịp thời, ra tay giúp đỡ."
"Em thật sự rất cảm kích. Lục Dục là bạn cùng bàn của em, em rất lo cho cậu ấy."
Thầy giám thị lập tức cau mày, tức giận mắng tên du côn kia một trận, rồi nói với tôi:
"May mà bạn Lục Dục gọi điện cho thầy trước."
"Cậu ấy gọi cho thầy?"
Qua cuộc trò chuyện với thầy giám thị, tôi đại khái hiểu được chuyện gì đã xảy ra hôm qua.
Có một bạn cùng lớp khá thân với Lục Dục, chính người đó đã gọi rủ cậu ấy ra ngoài.
Nhưng Lục Dục nghe ra sự bất thường trong giọng điệu của đối phương, cảm thấy có vấn đề nên đã chủ động gọi cho thầy giám thị trước.
Trước đây thầy từng dạy cậu ấy, cũng từng đến nhà thăm hỏi, nên vẫn còn lưu số điện thoại.
Nhắc đến chuyện đến nhà thăm hỏi, thầy giám thị khẽ thở dài.