Tôi thoát khỏi Tinh Ảo, lên mạng tìm kiếm thông tin liên quan, một bài báo về Lục Dục hiện ra.
"Thưa ngài Lục, vì sao biểu tượng của Tinh Ảo lại là chiếc ô giấy dầu màu xanh và những cánh bồ công anh bay lượn? Nó có ý nghĩa gì không?"
"Chỉ là một nguồn cảm hứng thôi."
"Rất nhiều cư dân mạng cho rằng nó liên quan đến người ngài yêu?"
Phóng viên viết:
"Ngài Lục im lặng rất lâu, rồi chậm rãi trả lời: 'Tôi thường xuyên nhớ đến cô ấy, tâm trạng cũng tốt hơn. Tôi không biết đây có được tính là thích hay không.'"
Tôi nhìn chằm chằm vào câu chữ ấy, đọc đi đọc lại.
Lòng tôi chấn động.
Lục Dục thích tôi ư?
Sao có thể?
Tôi đứng bật dậy, nhìn ra bầu trời bên ngoài, nơi những đám mây đang xếp chồng lên nhau, chìm sâu vào suy tư.
"Meo~."
Tiếng mèo kêu kéo tôi trở lại thực tại.
Tôi nhìn xuống bãi cỏ và thấy một chú mèo vàng béo tròn quen thuộc, A Cửu.
Đã nhiều năm rồi tôi không gặp nó.
Nó lại tìm đến tôi, rốt cuộc là muốn gì?
Tôi định kéo cửa sổ cho nó vào, nhưng vừa chạm vào kính, tôi đột nhiên mất trọng lực.
Tôi ngã xuống đất.
Một thứ gì đó trong cơ thể tôi đang cạn kiệt, bản năng mách bảo rằng tôi sắp chết.
Trong cơn mơ hồ, tôi thấy A Cửu nhảy qua cửa sổ, lao về phía tôi.
Trước khi ý thức chìm vào bóng tối, tôi nghe thấy giọng nói của nó:
"Chết tiệt, vẫn chậm một bước."
Năm tôi 25 tuổi, vào đúng ngày sinh nhật,
Tôi chết.
Tiếng ồn ào vang lên bên tai, đầu óc tôi nặng trĩu.
Tầm nhìn mơ hồ dần rõ ràng, một đám người vây quanh tôi, miệng mấp máy, nhưng tôi không nghe rõ.
Ngay khi ý thức trở lại, tôi thấy một cậu thiếu niên đứng bên ngoài đám đông, trên đường chạy.
Tóc cậu ấy ướt đẫm mồ hôi, che đi trán, đôi mắt đen láy nhìn tôi chằm chằm, sâu như mặt nước tĩnh lặng, khó đoán cảm xúc.
Tôi cố gắng đứng dậy, nhưng đầu gối đau nhói, chậm một nhịp nhưng đủ để kích thích thần kinh.