Thừa Uyên nhỏ hơn ta hai tuổi. Nhưng giờ đây thân hình hắn đã cao hơn ta. Giờ đây mọi việc trong viện đều do hắn làm. Hắn nói: "Ta không đành lòng nhìn A Uyển lao nhọc". Ta lòng đầy thiếu nữ, ngồi một bên thêu khăn. Ta muốn Thừa Uyên đọc sách. Mỗi khi ta xuất thần kim châm vào ngón tay, Thừa Uyên liền chạy đến, dùng miệng ngậm lấy bàn tay đang chảy m.á.u của ta. Ta hỏi: "Thừa Uyên, chàng không ghét bỏ ta sao?". Câu "Không ghét bỏ ta xấu xí sao?" ta không hỏi ra miệng. "Thích còn không kịp". Thừa Uyên đau lòng xoa vết bớt trên mặt ta. Hắn nói đây là phúc khí, người khác muốn cũng không có. Ta cười. Là cười trong nước mắt. Ngoại trừ di nương, Thừa Uyên là người đầu tiên nói với ta như vậy. Thừa Uyên cũng là người đầu tiên, ngoài di nương, chạm vào mặt ta. Khi ở trang viên, những người khác thấy ta thì không nói ta xui xẻo, thì cũng ném đá vào ta. Là di nương cầm viên kẹo mạch nha ít ỏi dỗ dành ta. Nhưng di nương đã mất rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chương 4:
Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi. Follows để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!
Thời gian trôi qua thật nhanh. Thừa Uyên đã trưởng thành một công tử phong nhã. Còn ta vẫn như một đứa trẻ, được Thừa Uyên nuôi dưỡng mũm mĩm đáng yêu. Trời đổ mưa. Thừa Uyên đang thuần thục xào rau. Hắn nói vừa hay cho ta thử món mới hắn học được. Ta lắng nghe tiếng mưa tí tách, suy nghĩ quay về ngày xưa. Xưa kia nhà ta hễ trời mưa là lại dột nước. Thừa Uyên và ta đành phải quấn chăn co ro vào góc duy nhất không bị dột. Lúc ấy Thừa Uyên ôm chặt lấy ta nói: "A Uyển, sau này chúng ta sẽ có một mái nhà trọn vẹn". Ta quên mất lúc ấy ta nói gì rồi. Ta chỉ nhớ Thừa Uyên nói ta sẽ có nhà. Một mái nhà thuộc về ta.