Liễu Thanh kéo tay Cao Ngọc Lan: “Cô có thấy không?! Hứa trí thức không phải xin nghỉ phép đi huyện thành sao? Sao lại đi cùng Cố Sương?”
Cao Ngọc Lan nói: “Có lẽ là tình cờ gặp nhau thôi.”
“Tôi thấy, cảm giác không khí giữa họ có chút không bình thường.” Liễu Thanh tuy chỉ nhìn thấy bóng lưng Hứa Thiệu, thân thể Cố Sương bị che mất quá nửa, không biết họ nói gì.
Nhưng Liễu Thanh trực giác cảm thấy họ không bình thường.
Nghĩ đến lời cảnh cáo của Hứa đồng chí lần trước, Liễu Thanh chỉ có thể lén lút than phiền với Cao Ngọc Lan, không dám lên tiếng nữa.
Cao Ngọc Lan không hùa theo lời cô, chỉ nói: “Xa như vậy, cô có thể nhìn ra được gì chứ.”
Thế là Liễu Thanh cũng không nói gì nữa.
Cho dù người ta thật sự có gì đi chăng nữa, cô ta cũng chỉ có thể âm thầm ghen tị mà thôi.
Dù sao cô ta và Hứa đồng chí cũng chẳng có quan hệ gì.
Ồ, ước chừng anh đã bắt đầu chán ghét cô ta rồi, Liễu Thanh buồn bã.
Cố Sương trở về nhà họ Cố, bà nội Cố thấy cô mặt mày tươi cười vui vẻ, vội nói: “Thành rồi à?”
Cố Sương vui vẻ gật đầu.
Bà nội Cố có chút tiếc cho Hứa trí thức, ôi, xem ra Hứa trí thức không làm rể bà được rồi.
TBC
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của cháu gái, bà biết cô rất hài lòng với người ta, vội hỏi tình hình họ ở bên nhau.
Cố Sương sững người, lúc này mới phản ứng lại bà nội hiểu lầm rồi.
“Không phải, cháu với đồng chí Phương kia không có gì.” Cố Sương ngồi xuống bên cạnh bà nội, nhỏ giọng nói: “Cháu nói thành là với Hứa trí thức.”
Bà nội có chút mơ hồ: “Sương Sương, không phải cháu đi xem mắt với một chàng trai họ Phương sao?”