Cố Sương gật đầu, nói: “Là bạn học ở trường Tiểu Vũ, đã giao cho Hoài Viễn xử lý rồi.”
Hứa Thiệu nhớ ra.
“Cái gì?” Cố Giang nghe thấy, tò mò hỏi: “Là bạn học của Tiểu Vũ à?”
Cố Hải và bà Cố cũng nhìn sang, bà Cố hỏi: “Sao vừa rồi không chào hỏi người ta?”
Cố Hải cũng nói: “Vì là bạn học nam à? Tiểu Vũ em phải mạnh dạn lên chứ! Chào hỏi có gì mà sợ.”
Cố Tiểu Vũ: “...”
Tiểu Vũ trợn mắt với Cố Hải, nói: “Anh hai không biết thì đừng nói bậy.”
Ai bảo cô ấy nhát gan.
“Người đó là bạn học của em nhưng chúng em không quen, còn có hiềm khích nữa.”
“Em với anh ta có hiềm khích gì? Anh ta bắt nạt em à? Sao em không nói sớm!” Cố Hải lập tức ngồi thẳng dậy, xắn tay áo nhìn về hướng Mã Kiến Văn rời đi, người ta đã chìm vào đám đông, không thấy đâu nữa rồi!
Cố Giang cũng cau mày.
“Không tính là bắt nạt, trước đó anh ta dùng bóng rổ ném em, sau đó còn bám riết lấy em...”
“Cái gì???” Cố Hải ngồi không yên, định tìm người đó ra đánh cho một trận.