Buổi chiều, Hứa Thiệu đến đón Triệu Vân Phi và hai đứa trẻ, ăn tối ở đây mới về.
Hai đứa trẻ ban ngày chơi quá vui, buổi tối đã ngủ rất sớm.
Hứa Thiệu nhớ ra điều gì đó, nói với Cố Sương: “Đúng rồi, vợ của Trác Thanh sinh rồi, Sương Sương, ngày mai chúng ta đi thăm nhé?”
Vợ của Tiết Trác Thanh sinh rồi sao?
Cố Sương nghĩ đến những gì Tiết Trác Thanh đã nói trước đó, tính toán một chút, rồi hỏi: “Vợ anh ấy sinh non phải không?”
Hứa Thiệu gật đầu: “Sinh non nhưng không có gì nghiêm trọng, mẹ tròn con vuông.”
“Con gái à, vậy là anh ấy toại nguyện rồi.” Cố Sương cười nói.
“Ừ, vui như điên lên ấy.” Hứa Thiệu nhàn nhạt nói.
Còn cố ý khoe khoang với anh nữa, như thể anh không có con gái vậy.
Cố Sương nghiêng đầu nhìn anh, cười tủm tỉm nói: “Hồi đó có người làm cha, cũng chẳng kém là bao đâu.”
Cố Sương còn nhớ, lúc đó ánh mắt anh luôn lén nhìn vào tã lót, khóe miệng không tự chủ được mà cong lên.
Hứa Thiệu nhìn cô, cong môi cười, đôi mắt giãn ra. “Ừ, nghĩ lại thì cũng khá vui.”
Trong cuộc đời anh có quá nhiều niềm vui, đều là do cô mang lại.
Cố Sương chớp chớp mắt, bị anh nhìn đến đỏ mặt, cô giục: “Không còn sớm nữa rồi, anh mau đi tắm đi!”
“Ừ, em ngủ trước đi.” Hứa Thiệu cười khẽ, cầm quần áo đi ra ngoài.
Sau khi anh đi, Cố Sương lật người, kéo chăn xuống một chút, hơi nóng.
Cô nằm trên giường, hai tay kê sau gáy, chân cũng giơ lên, lắc lư liên tục.
Đợi đến khi Hứa Thiệu tắm xong quay lại, Cố Sương đã ngủ rồi, tư thế ngủ của cô rất tùy ý, váy đều tụt xuống đùi, để lộ một mảng trắng nõn, dưới ánh đèn trông càng hấp dẫn…
Không xa, một cục bông nhỏ cũng y hệt như vậy, ngủ ngửa, một bàn chân nhỏ đặt lên người Cố Sương.
Quả nhiên là mẹ con, Hứa Thiệu khẽ cười một tiếng.
Anh lau tóc, treo chiếc khăn hơi ẩm lên giá, rồi bật đèn bàn, ngồi vào bàn học, tiếp tục làm bài tập còn dang dở vào ban ngày.
Cố Sương mơ màng ngủ, mở mắt ra thấy bên cạnh trống không.