Để lát nữa dạy dỗ sau, Hứa Thiệu cúi xuống nhặt những lá thư rơi trên sàn, khi nhìn thấy chữ ký, biểu cảm của anh đột nhiên thay đổi, anh mím môi.
Cố Sương cũng thở dài, đành phải ngồi xuống bắt đầu dọn dẹp, nhặt một tờ giấy trên sàn lên, vô tình liếc thấy nội dung bên trên, đột nhiên phát hiện có gì đó không ổn.
Nhìn kỹ lại, biểu cảm của Cố Sương cũng cứng đờ.
Trời ơi, sao lại là thư Triệu Trường Vũ viết cho cô chứ!
Cố Sương hoảng hốt nhìn quanh, cuối cùng phát hiện ra một chiếc hộp nhỏ bên chân Tiểu Bảo, trước đó rõ ràng có đựng đồ bên trong nhưng bây giờ đã trống rỗng.
Cố Sương nhớ ra rồi.
Chiếc hộp nhỏ này là bà nội Cố tặng cho cô.
Sau khi kết hôn, Cố Sương đã chuyển hầu hết đồ đạc của mình sang nhà mới.
Nhưng trong căn phòng trước đây cô ở nhà họ Cố vẫn còn sót lại một số thứ, chẳng hạn như thư của Triệu Trường Vũ, lúc đó cô nhét vào sâu trong ngăn kéo, chính cô cũng quên mất.
Ngoài ra, còn có một số thứ lộn xộn không quan trọng khác.
Rõ ràng bà nội Cố vẫn nhớ, bà đã tử tế cất giữ tất cả cho cô, bao gồm cả bức thư Triệu Trường Vũ gửi cho cô.
TBC
Bà nội Cố không biết chữ, không biết đây là thư Triệu Trường Vũ gửi, bà đoán là thư của Trần Viên Viên gửi, nếu không thì chắc chắn bà sẽ không đưa cho cô.
Lúc đó Cố Sương cũng không để ý, tùy tiện nhét vào một góc nào đó trong phòng, không ngờ lại bị Tiểu Bảo lục ra.
Cố Sương liếc nhìn Tiểu Bảo, thấy khuôn mặt nhỏ của thằng bé toàn là bụi bẩn, thấy Cố Sương nhìn mình, thằng bé lộ ra vẻ mặt vô cùng ngây thơ và tủi thân.
Cố Sương: “...”
Tiểu Bảo, con đúng là con trai ngoan của mẹ!
Cô chớp chớp mắt, từ từ nhìn về phía Hứa Thiệu, chỉ thấy anh mím chặt môi, đang nhìn cô chằm chằm.