Vết roi trên lưng kéo dài từ vai phải đến eo trái.
Ta lạnh lùng nhìn Nhạn Trạch, hắn ta sợ hãi lùi lại một bước, ôm quả trứng như bùa hộ mệnh: "Ngươi không thể động vào ta! Sau này con ta chính là Ưng Vương!"
Hắn ta thật sự là cái gì cũng không biết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Sắc mặt của Bạch Toái Tuyết trong lòng ta tái nhợt, vẫn cố gắng nói với ta: "Sư phụ, ta không sao, người đừng vì ta mà đắc tội với Ưng Vương và Thanh Xà Quân."
Hắn chớp chớp mắt, nở một nụ cười với ta, ta lập tức đau lòng.
Ta cướp lấy quả trứng trong tay Nhạn Trạch, một chưởng đánh hắn ta hộc m.á.u ngã xuống đất.
Hắn ta nằm bẹp dưới đất, oán độc trừng mắt nhìn ta: "Ngươi dám, dám... Ngươi cứ chờ xem!"
Ta chỉ dùng ba phần lực, chỉ là hắn ta quá yếu.
"Sư phụ, người vì ta mà đối xử với hắn như vậy, người sẽ không sao chứ?" Bạch Toái Tuyết lo lắng nắm lấy tay ta, cả người tiến lại gần, cách ta rất gần.
Ta an ủi: "Ta tự có chừng mực, ngươi đừng lo lắng."
Lúc này, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, không chống đỡ nổi nữa mà ngã vào lòng ta.
Ta đưa hắn về, lấy thuốc tốt nhất trong kho riêng ra.
Hắn nhận lấy thuốc trị thương, muốn nói lại thôi, cuối cùng cười nói: "Ta tự làm được, sư phụ người đi nghỉ ngơi trước đi."
"Ngươi bị thương ở lưng, sao có thể tự làm được?" Ta ngồi xuống giường của hắn, ra hiệu cho hắn lại gần.
Hắn lập tức đỏ mặt, nắm chặt vạt áo, chậm rãi đi tới.
"Sư phụ, thật sự có thể sao?" Đôi mắt hoa đào của hắn cẩn thận nhìn ta.
"Có gì mà không thể, ngươi vẫn còn là ấu tể..."
Nhìn hắn cởi áo, lộ ra cơ bụng sáu múi hoàn mỹ, ta nuốt xuống những lời còn lại.
Vậy mà đã lớn đến thế này rồi.
Động tác của hắn rất chậm, chậm đến mức ta nhìn rõ ràng, chậm đến mức mặt ta nóng lên, chậm đến mức ta hoàn hồn định giục hắn, hắn mới xoay người lại, lộ ra vết m.á.u dữ tợn trên lưng.
Không biết vì sao, khi rời đi bước chân ta lại vội vàng đến vậy.