Tôn Ngộ Không giơ hai tay lên, cảm nhận thể nhỏ bé mềm mại của tiểu yêu dán sát n.g.ự.c , ngửa đầu làm .
Cả đời danh lừng lẫy, sắp tiểu yêu làm cho bại danh liệt .
Không thể thừa nhận, Bạch Tuyết đúng là sức hút với , mà thì tạm thời suy nghĩ sâu về loại sức hút rốt cuộc là gì.
Ban đầu, chỉ đơn giản dùng bộ dạng lôi thôi vô định như mà xuất hiện mặt nàng để giúp nàng thôi…
“Đại Thánh, ngài gì, coi như thừa nhận là thích nhé.” Dương Tuyết vòng tay ôm lấy cổ , “Ngài tìm , khiến vui mừng vô cùng.”
Tôn Ngộ Không đỏ mặt, tim đập rộn ràng, vỗ nhẹ vai nàng kéo nàng khỏi :
“Bạch cô nương, chỉ là xác nhận xem ngươi định trốn ở thôi.”
“Thật tên là Bạch Tuyết, mà là Dương Tuyết. Sau , ngài gọi là Dương cô nương, ?”
Trước đây nàng từng bóng gió với Tôn Ngộ Không rằng là Bạch Cốt Tinh thật sự, cũng hỏi , lẽ là quên .
“Ừm, Dương cô nương, yên đó.”
Tôn Ngộ Không nắm chặt cổ tay mềm mại như xương của nàng, sợ rằng nàng nhào lòng nữa.
“Vâng~” Dương Tuyết ngoan ngoãn im, rạng rỡ như hoa nở:
“Tôn Ngộ Không, ngài định bắt mang đến mặt Như Lai đấy chứ?”
“Hả?”
“ dù là nữa, thấy ngài mặc tăng y, còn đặc biệt vì mà ăn mặc như thế , kiếp cũng mãn nguyện .”
Dương Tuyết khuôn mặt thật mắt, chẳng khác gì một nam tử nhân gian của Tôn Ngộ Không, lòng nàng tràn đầy hạnh phúc.
Dù nàng dám tin rằng Tôn Ngộ Không sẽ vì mà làm nhiều việc như .
Trước nàng chỉ là ngưỡng mộ nhiều hơn, nhưng khi tiếp xúc nhiều hơn, nàng bắt đầu thật sự thích con thật, ngốc dễ trêu .
“Ngươi nghi ngờ ?”
Tôn Ngộ Không lùi một bước, lập tức giơ tay búng trán nàng một cái:
“Ngươi dám nghi ngờ nhân phẩm của bản Đại Thánh ?”
“Phì~” Dương Tuyết bật , ánh mắt lấp lánh, trong lòng rõ thật sự quan tâm đến nàng nên mới .
“Cười gì chứ?”
Tôn Ngộ Không khó chịu kéo cổ áo lưng nàng, mang nàng lên mây:
“Trời sắp sáng , đưa ngươi đến một nơi. Vài ngày nữa hẵng tiếp tục theo kế hoạch của ngươi cũng muộn.”
“Ừm, thôi.”
Không vì , nàng tin tưởng sự sắp xếp của Tôn Ngộ Không, giống như bỗng chốc một nơi để về, phương hướng.
Như con mèo nhỏ lang thang bên ngoài, bỗng nhiên tìm chủ nhân.
Chỉ cần là sắp đặt gì, nàng đều yên tâm mà theo.
Chỉ là, nàng ngờ nơi chính là sào huyệt của — Hoa Quả Sơn!
Ở sườn trái Hoa Quả Sơn một động nhỏ rèm nước, là nơi riêng tư Tôn Ngộ Không dùng để tu luyện.
“Khi tu luyện ở đây, vẫn mấy con khỉ nhỏ đến dọn dẹp. Giờ nơi bỏ lâu , chúng nó chẳng buồn tới nữa.”
Tôn Ngộ Không phất tay một cái, bên trong động lập tức trở nên sạch sẽ và gọn gàng, khác xa với hang ổ của Hắc Báo Vương, chẳng khác gì trời với đất.
Chỗ chẳng khác nào biệt viện trong hoàng cung, bàn ghế tủ giường đều làm bằng gỗ, đậm chất cổ điển; màn giường, rèm mỏng đều màu trắng ngà; ngoài cửa sổ là một vách núi dựng , bên dây leo cổ quấn đầy hoa hồng phấn, vô cùng mộng mơ.
“Đại Thánh, đây là ngài cố ý chuẩn đúng ?”
Nàng tin lúc Tôn Ngộ Không ở đây sống trong khung cảnh như thế .
“Có trang trí một chút.”
Hắn đầu gãi gãi sống mũi cao, “Ta . Nếu ngươi thấy ở một buồn chán, dặn mấy con khỉ nhỏ đến bầu bạn với ngươi. Ngươi thích nấu ăn đúng ? Cứ việc sai bảo chúng, nguyên liệu gì cũng tìm cho ngươi.”
Một loạt sắp xếp chu đáo thế , chỉ trong nửa canh giờ chuẩn xong?
Nếu nàng tới, chẳng thứ đều uổng phí ?
Dương Tuyết cảm động vô cùng, Tôn Ngộ Không chuẩn lén lút chuồn , liền bước lên nắm lấy tay từ phía .
“Đừng nhúc nhích.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dương Tuyết siết c.h.ặ.t t.a.y , vành tai dần đỏ bừng, “Cảm ơn ngài chuẩn tất cả. Ngài cứ yên tâm, bao giờ ở đủ thì sẽ tự rời .”
“Ừm.”
Hắn đầu , nhưng cũng hất tay nàng .
“Đại Thánh…”
Từng cử chỉ của khiến Dương Tuyết nảy sinh một ý nghĩ lấy báo đáp, sinh khỉ cho nuôi.
thể nóng vội. Biết chuyện , sợ đến mức dám về Hoa Quả Sơn nữa, bỏ cả bầy khỉ con mà lang thang tam giới thì .
“Ừm, còn chuyện gì nữa?”
Giọng nhỏ xíu, rõ ràng đang căng thẳng.
“Ngài cứ thỉnh kinh cho , cũng sẽ tu hành chăm chỉ. Đợi tu thành chính quả, Đại Thánh để ý tiên nữ khác đó.”
“…”
Dương Tuyết sốt ruột: “Đại Thánh, ngài đồng ý ?”
“Ta từng hứng thú với tiên nữ,”
Tôn Ngộ Không giật tay , nhảy khỏi động phủ, “Ta đây.”
____
Hạt Dẻ Rang Đường
Tây Thiên – Đại Lôi Âm Tự.
Chư Phật trong điện đều cảm thấy hoang mang bất an khi Văn Thù Bồ Tát cùng nhóm đến trấn nơi Bạch Cốt Tinh đang ở, mà vẫn để nàng trốn thoát một cách suôn sẻ.
Rốt cuộc thì Bạch Cốt Tinh lai lịch thế nào, mà thể nhiều thoát khỏi tay họ ngay mắt như thế? Chuyện tuyệt đối đơn giản như bề ngoài.
“Thiên Đình chẳng cũng phái xuống hạ giới bắt Bạch Cốt Tinh , mà cũng thu hoạch gì ư?”
Trên mặt Như Lai hiện lên một tia bất an.
Quan Âm bước khỏi hàng:
“Họ phái Thần Tài Triệu Công Minh xuống. Trước đó bần đạo từng gặp ở nhân gian, đến giờ vẫn kết quả gì.”
Trong đại điện, từ các Kim Cang đến chư vị Bồ Tát lớn nhỏ đều cảm thấy thể tin nổi.
“Nghe bia đá chữ ở Thiên Đình nứt vỡ, mà từ mấy vạn năm , tổ thần từng để lời tiên tri rằng: ‘Bia nứt, Thiên Thánh xuất hiện’. Chẳng lẽ Bạch Cốt Tinh thánh nhân bảo hộ?”
Phổ Hiền Bồ Tát mở lời, khiến xôn xao bàn tán:
“Có lẽ… chúng nên bắt giữ Bạch Cốt Tinh, ức h.i.ế.p một tiểu yêu là việc mà tu Phật nên làm.”
Quan Âm khẽ gật đầu:
“Phổ Hiền lý. Bần đạo cũng cho rằng việc Bạch Cốt Tinh trốn khỏi kế hoạch của chúng là của nàng.”
Sau một lúc lâu, Như Lai cũng gật đầu:
“Thôi , cứ mặc nàng .”
Sau khi buổi triều tán, Văn Thù Bồ Tát Như Lai triệu kiến riêng.
“Bạch Cốt Tinh chịu sự xúi giục, tuyệt đối thể buông lỏng cho nàng tự do ngoài pháp luật. Hãy cử tiếp tục truy tìm nàng ở nhân gian, lơ là.”
Trong mắt Như Lai thoáng qua một tia dị thường, giọng vang vọng đầy uy nghiêm bên tai Văn Thù.
“Vâng, tử xin tuân pháp chỉ.”
⸻
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, khu rừng gần Bình Đỉnh Sơn.
Thầy trò Đường Tăng đang băng qua rừng. Trư Bát Giới dắt Bạch Long Mã, ngẩng đầu về phía Đường Tăng:
“Sư phụ, dạo gần đây Hầu ca vẻ kỳ lạ lắm. Hắn rớt khỏi cây mấy , khi nào yêu quái nào mê hoặc, phát điên ?” Trư Bát Giới chỉ về phía .
Đường Tăng ngẩng đầu , thấy Tôn Ngộ Không đang cành cây phía xa, vắt chân chữ ngũ, tay xoay một nhành liễu, đăm đăm trời.
Con khỉ xưa nay luôn trầm , ít , giờ lúc thì bật , lúc ủ rũ, khác hẳn với khi luôn theo sát đoàn .
Hai ngày nay, Tôn Ngộ Không thường xuyên bay lên mây, chờ họ từ xa.
Không ít thấy từ cây ngã thẳng xuống, dù đau cũng kêu tiếng nào, chỉ nhăn nhó, lảo đảo dậy, phủi m.ô.n.g như kẻ say rượu.
Rõ ràng gần đây ít uống rượu, nhưng cứ loạng choạng, chẳng làm .
“Sư phụ, khi nào Hầu ca yêu quái nào làm cho mê mẩn ? Con thấy mà phát sợ. Hay là báo với Bồ Tát một tiếng, để đuổi về Hoa Quả Sơn cho yên.”
Trư Bát Giới dù từng thấy nhiều, nhưng bao giờ gặp ai thất thần như , chẳng còn chút nào phong thái Tề Thiên Đại Thánh nữa .