Đúng lúc đó, bỗng nhiên có một người từ trên cao nhẹ nhàng đáp xuống, khoanh tay trước ngực, đứng thẳng trước mặt Dương Tuyết.
“Ngươi…”
Trên mặt Tôn Ngộ Không vẫn là vẻ tự tin nhẹ bẫng quen thuộc, nhưng khi thấy bộ dạng của Dương Tuyết thì lập tức xoay người đi,
“Ăn mặc thế này… ngươi… quay vào đi!”
“Đại Thánh?”
Miêu Miêu thấy Tôn Ngộ Không đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt, hoảng hốt lùi về sau một bước rồi bỏ chạy, “Ta… ta đi trước!”
Dương Tuyết cúi đầu nhìn bộ đồ mình đang mặc, có gì đâu mà hở?
“Chẳng phải hở hang gì, sao lại nói ăn mặc không chỉnh tề? Đây là bộ đồ mới mua, chỉn chu lắm đấy.”
Nàng nhàn nhạt phản bác,
“Còn nữa, mấy tiếng động ban nãy… có liên quan đến ngài?”
Nghe Miêu Miêu nói có đám yêu quái tụ tập bị Tôn Ngộ Không xử lý rồi, nhưng nàng vẫn chưa rõ đầu đuôi.
“Đúng vậy.”
Tôn Ngộ Không nghiêng người đứng, “Ra ngoài đi, nhìn xuống dưới lầu.”
Dương Tuyết thấy hắn đứng thẳng đơ không dám liếc ngang liếc dọc, không nhịn được cười, rồi cúi đầu nhìn ra phía dưới.
Trên mặt đất bên dưới, yêu quái nằm la liệt, có kẻ lộ nguyên hình, có kẻ chỉ lộ ra đuôi và tai, tất cả đều bất động không còn thở.
“Chết cả rồi sao?”
Nếu thật là đến tìm nàng gây sự, sao lại là yêu quái?
“Chưa chết.”
Tôn Ngộ Không đứng sóng vai với nàng.
“Ta tình cờ nghe thấy bọn chúng âm mưu đoạt yêu đan của ngươi. Chúng đã để mắt tới ngươi từ ban ngày, nên ta theo dõi tới đây. Bọn này chỉ là tiểu yêu, một gậy là gục.”
“Á…”
Dương Tuyết khẽ tặc lưỡi, “Yếu vậy à? Đáng ra để ta xử lý thì hơn.”
“Chúng lén nhìn ngươi tắm, mà ngươi hoàn toàn không phát hiện gì?”
Giọng Tôn Ngộ Không mang theo vẻ ghét bỏ lẫn bực dọc, “Không có chút cảnh giác nào cả. Bọn tiểu yêu toàn là giống đực, còn định bắt ngươi về dâng lên đại vương của chúng. Nếu không có bản Đại Thánh…”
“Thì ta đã bị nhìn sạch rồi chứ gì?”
Dương Tuyết bật cười khẽ, xoay đầu nhìn thẳng vào hắn, hỏi nhỏ, “Vậy Đại Thánh là vì lo cho ta à? Thế… Đại Thánh có lén nhìn ta không?”
Hắn trừng mắt, cổ cứng lại, nghiêm mặt tuyên bố:
“Ta chỉ thấy chuyện bất bình mà ra tay thôi! Bản Đại Thánh là chính nhân quân tử, không làm những chuyện đê tiện đó!”
“Lần sau cẩn thận chút. Ngươi là yêu nữ, bên ngoài đừng cao ngạo quá. Ra ngoài nhớ đội cái mũ này.”
Nói xong, hắn vung tay, trong tay bỗng xuất hiện một chiếc mũ voan trắng.
Dương Tuyết ngẩn người, nhìn chiếc mũ rồi khẽ mỉm cười, trong lòng ấm áp:
“Cảm ơn Đại Thánh.”
Không ngờ hắn còn mua mũ cho nàng. Tôn Ngộ Không thật chu đáo, chỉ là thời gian ngắn ngủi vậy, hắn kiếm đâu ra mũ?
Với lại, cái mũ này còn kèm cả voan che mặt, chẳng lẽ là thấy gương mặt nàng gây họa nên mới…
Dương Tuyết cắn môi, ngẩng đầu mỉm cười hỏi:
“Đại Thánh tặng ta mũ, là vì thấy gương mặt ta gây chú ý lắm phải không?”
Tôn Ngộ Không sững lại, đưa tay gãi tai, nhìn ra xa, lúng túng lẩm bẩm:
“Là… là mấy tên yêu quái kia nói đấy! Nói ngươi xinh đẹp như tiên, muốn bắt về… nghĩ đến những lời dơ bẩn đó, ta còn thấy hối hận vì không đánh c.h.ế.t chúng luôn.”
“Ồ…”
Dương Tuyết kéo dài giọng, nheo mắt:
“Vậy tức là Đại Thánh không thấy ta xinh đẹp như tiên?”
“……”
Tôn Ngộ Không c.h.ế.t sững, ngẩng đầu nhìn đám mây xa tít trên trời.
Lúc này hắn mới phát hiện ra, hắn thật sự không thích cái kiểu nói chuyện “đúng lý không buông tha” này chút nào!
Mặt hắn đỏ lựng trông thấy, ngay cả vành tai cũng nhuộm màu hồng nhạt.
Nam nhân mà nàng phải ngẩng đầu mới nhìn tới này, sao lại dễ chọc quê đến thế, sao lại đáng yêu đến vậy?
Dương Tuyết che miệng bật cười khẽ, cũng không dám trêu nữa, sợ chọc hắn phát cáu.
“Đúng rồi, Đại Thánh.”
Nàng đổi đề tài,
“Sau này ta sẽ đi theo phía sau các ngài. Nếu có chuyện gì nguy hiểm xảy ra, chắc chắn Đại Thánh sẽ xuất hiện kịp thời đúng không?”
Nàng chớp mắt long lanh, danh chính ngôn thuận mà đưa ra ám chỉ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nhưng mà bây giờ tu vi ta tăng nhanh lắm, chỉ cần tránh né được những đại yêu quái mà các ngài gặp phải, mấy tiểu yêu quái khác ta có thể tự lo.”
Nàng tự tin vỗ ngực,
“Đại Thánh yên tâm, ta sẽ không làm phiền ngài đâu.”
Hạt Dẻ Rang Đường
“……”
Tôn Ngộ Không há miệng, như muốn nói gì đó, cuối cùng lại không nói nổi lời nào.
“Giờ này rồi mà Đại Thánh cũng chưa ngủ à?”
Thấy hắn cứ đứng đó không rời, Dương Tuyết liền chuyển chủ đề, “Vậy cùng ta đánh ván cờ đi?”
Nếu dạy hắn chơi bài thì càng hay, nhưng thứ này mà lan truyền ra ngoài thì chắc chắn sẽ bị người ta dị nghị.
“Đánh cờ?”
Tôn Ngộ Không giờ mới nhìn kỹ lại nàng,
“Ngươi ăn mặc thế này mà rủ nam nhân vào phòng đánh cờ, dù là yêu nữ cũng nên biết giữ ý một chút.”
“Ồ…”
Dương Tuyết chu môi, buộc lại dây áo khoác dài,
“Vậy lên nóc nhà chơi cũng được…”
“Khoan đã!”
Bỗng Tôn Ngộ Không giơ tay ra hiệu im lặng, trầm giọng nói:
“Trong đây còn có ai… không phải người, cũng chẳng phải yêu?”
“… Thần Tài…”
Dương Tuyết giọng nhỏ như muỗi, trong lòng thầm than: Xong rồi!
Dương Tuyết vội kéo áo Tôn Ngộ Không, tung người nhảy lên mái nhà, sao nàng lại có thể quên mất chuyện Thần Tài đang ở ngay phòng bên cạnh chứ!
Nàng còn mạo nhận là đệ tử Thái Thượng Lão Quân, giờ thì lại cùng Tôn Ngộ Không nói nửa ngày chuyện mình là yêu quái…
Chắc là hắn không nghe thấy đâu nhỉ?
Nghe xong lời giải thích đầy hối hận của Dương Tuyết, Tôn Ngộ Không trầm ngâm một lát rồi an ủi:
“Không cần lo. Cho dù hắn biết ngươi là yêu, cũng sẽ không bắt ngươi về đâu. Có điều… vừa mới quen mà đã tặng luôn cây Kim Tiên của mình, Thần Tài này… cũng rộng rãi quá rồi.”
“Cây roi đó rất lợi hại sao?”
Dương Tuyết đưa tay lấy Kim Tiên ra, lẩm bẩm:
“Hắn nói không dùng đến nữa nên ta mới nhận.”
“Lợi hại hay không, rồi sẽ biết.”
Tôn Ngộ Không xoay người giữa không trung, giọng bình thản:
“Ngủ sớm đi, mai bọn ta sẽ lên đường. Bảo trọng.”
Vừa dứt lời, hắn đã biến mất không thấy đâu.
Có Triệu Công Minh bên cạnh, lại có Kim Tiên trong tay, chắc nếu gặp nguy hiểm cũng sẽ hóa giải được thôi.
“Đến vô ảnh, đi vô hình…”
Dương Tuyết nhìn chằm chằm vào nơi Tôn Ngộ Không biến mất, lẩm bẩm,
“Đại Thánh là… đến để cứu mình sao?”
Trong lòng ngầm gào thét, sung sướng phát cuồng, Dương Tuyết lăn lộn mấy vòng trên mái nhà, mãi đến khi bình tĩnh lại mới giả vờ ung dung quay về phòng ngủ.
Còn đám tiểu yêu nằm ngổn ngang dưới tầng một, thì bị nàng quên béng luôn.
Sáng hôm sau, mấy tiểu nhị dậy sớm phát hiện có nguyên đống “thú hoang” nằm thoi thóp dưới đất. Thấy chẳng sống được bao lâu nữa, họ bèn kéo ra sau núi vứt bỏ cho mặc số phận.
Tu vi của đám tiểu yêu đã bị đánh tán loạn, sống hay c.h.ế.t đều tùy duyên số.
Tôn Ngộ Không không ra tay g.i.ế.c thẳng tay, cũng vì nghĩ đến Dương Tuyết, chắc nàng không muốn hắn quá tàn nhẫn, ra tay độc ác với đồng loại của mình, nên hắn tha cho một lần.
Khi Dương Tuyết dậy, ăn sáng xong, vừa bước xuống lầu đã thấy Thần Tài đang ngồi bên cửa sổ, một mình uống rượu. Bỗng dưng nàng cảm thấy hơi căng thẳng.
“Bộ đồ này cũng ổn đấy, đơn giản, kín đáo.”
Triệu Công Minh nhìn bộ đồ đen đơn giản trên người nàng, vải ôm lấy đường cong hoàn hảo, ánh mắt không dám nhìn kỹ, “Có điều… nếu rộng thêm chút nữa thì tốt hơn.”
Dương Tuyết rất hiểu gu thẩm mỹ của họ, nhưng bộ này nàng vừa nhìn đã thích. Áo khoác ngoài bằng da mềm, thoáng khí, lại gọn gàng linh hoạt.
Chỉ là thân thể luyện ra từ công pháp của Bạch Cốt Tinh có vóc dáng hơi quá hoàn hảo, so với mắt nhìn cổ nhân thì hơi bị… bốc lửa.
Nhưng nàng từng gặp nhiều quốc gia nhỏ trên đường đi thỉnh kinh, mốt ăn mặc còn táo bạo hơn nhiều: hở eo, hở đùi, chẳng thiếu.
Nên bộ đồ này của nàng cũng không phải là quá phô trương.
“Tối qua…”
Dương Tuyết giả vờ thờ ơ hỏi,
“Thần Tài có nghe thấy gì không? Nghe nói ngoài kia có không ít ‘xác động vật’ nằm la liệt, sắp c.h.ế.t đến nơi?”
“Không hề.”
Triệu Công Minh cười sang sảng:
“Ta nhập định tọa thiền, bên ngoài có náo loạn gì cũng không lọt tai được đâu.”
“Ngươi định lên đường à?”
Hắn nhấc bình rượu, uống cạn một ngụm, đứng dậy cười,
“Tại hạ cũng đã chuẩn bị xong, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát.”