Bạch Cốt Tinh Nũng Nịu

Chương 17









Nghe vậy, Dương Tuyết vội vàng lắc đầu, vì quá kích động mà ho sặc sụa không ngừng.



“Khụ khụ khụ… Đại Thánh hiểu lầm rồi, tiểu nữ hoàn toàn không có hứng thú với một người kiệm lời như Đường Tăng đâu…” Sao hắn lại hiểu sai như vậy chứ!



“Khụ khụ… nếu Đại Thánh không muốn quay về thì ta không nhắc nữa là được… khụ khụ…” Nàng ho đến đỏ mặt tía tai, nước mắt lưng tròng.



Tôn Ngộ Không rót cho nàng một chén rượu, “Kích động cái gì, dù sao Đường Tăng cũng một lòng hướng Phật, dù ngươi có si mê thế nào, hắn cũng chẳng xiêu lòng đâu.”



“…” Cạn lời rồi, trí tưởng tượng của con khỉ này đúng là không ai sánh bằng.



“Chưa từng thấy con yêu quái nào si tình như ngươi vậy, còn có thể thoát khỏi bàn tay Như Lai, bản lĩnh cũng không nhỏ.” Hắn nói bằng giọng nhàn nhạt, tuy xa cách nhưng ẩn chứa sự quan tâm, “Nhưng ta khuyên ngươi nên nghĩ thoáng, tìm một chỗ an toàn tu luyện bảo toàn tính mạng thì hơn. Dù Như Lai không tìm được ngươi, nhưng người và yêu mạnh hơn ngươi thì khắp nơi.”



Thế nhưng không hiểu sao, chỉ cần nghĩ đến việc nàng đến vì Đường Tăng, còn hiểu rõ Đường Tăng như vậy, trong lòng hắn lại thấy rất khó chịu.



Càng bực hơn là, để khiến hắn c.h.ế.t tâm bảo vệ Đường Tăng, nàng còn ngang nhiên trêu chọc hắn! Dụng tâm như vậy, rốt cuộc là ngu ngốc thật hay giả ngốc?



Đường Tăng tuy lắm lời, nhưng chắc chắn không bao giờ nói ra mấy câu sến súa như “quan tâm” hay “xót xa” đâu.



“Đại Thánh,” uống rượu vào, Dương Tuyết đã hết ho, nàng lập tức giơ tay thề, “Ta thề với trời, hôm nay đến đây chỉ vì muốn ngắm Hoa Quả Sơn của ngài thôi, chẳng liên quan gì đến Đường Tăng hết!”



Tôn Ngộ Không chẳng thèm ngẩng đầu, cứ thong thả ăn tiếp, hoàn toàn ngó lơ nàng.



“Lần đầu gặp mặt, ta đã nói là ta thích kiểu người như Đại Thánh rồi, vậy mà ngài vẫn nghi ngờ ta… Đại Thánh, dù ngài không tin ta, thì cũng đừng xúc phạm gu thẩm mỹ của ta chứ!”



Tôn Ngộ Không vẫn dửng dưng, như thể trong phòng chẳng có con yêu nào đang nói chuyện với hắn.



Xem ra phải tung tuyệt chiêu rồi.



“Đại Thánh, tuy ta là yêu, nhưng người ta ngưỡng mộ chỉ có một, đó là Tề Thiên Đại Thánh. Nghe đồn người có Hỏa Nhãn Kim Tinh, bản tính thuần lương, trừ gian diệt bạo, bảo vệ kẻ yếu, là đại anh hùng đội trời đạp đất. Ta tu luyện chính là để sau này có ngày đạt đạo thành chính quả, không làm áp trại phu nhân ở Hoa Quả Sơn thì ít ra cũng có thể làm… bạn!”



“Phụt—” Tôn Ngộ Không vừa đưa rượu lên miệng đã phun ra hết.



Gì cơ?



Áp trại phu nhân???



Chỉ bốn chữ thôi mà khiến Tôn Ngộ Không bật người, nhảy thẳng lên bàn!



Còn thiếu tí nữa là bốc khói, Dương Tuyết cảm thấy vô cùng thành tựu.



Không cưới được nam thần siêu cấp thì cũng phải trêu cho bằng được mới không uổng kiếp sống lại!



“Từ sau lần chia tay trước, đêm nào ta cũng nhớ ngài, lòng như tơ vò…”



“Im đi!” Tôn Ngộ Không đập bàn cái rầm, mặt đỏ gay, chỉ tay vào nàng giận dữ, “Lão Tôn không chơi mấy trò này! Nếu ngươi còn nói thêm một chữ, ta lập tức tiễn ngươi gặp Diêm Vương!”



“Ồ.” Nàng chớp mắt, ngoan ngoãn nói đúng một chữ.



“Ngươi…” Hắn nghiến răng, tay chỉ nàng run run, “Ra ngoài!”



“Nếu ngài không chê, làm huynh muội kết nghĩa cũng được, miễn là có thể cùng Đại Thánh…”



“Bạch Cốt Tinh, tin hay không lão tử…”



“Đại Thánh đừng giận!” Thấy thật sự chọc hắn nổi đóa, Dương Tuyết quyết định thu chiêu đúng lúc.



Nàng vội chạy ra cửa, còn không quên quay đầu lại nhe răng cười:



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Đại Thánh ăn cơm ngon miệng nha~ Vừa nãy ta nói đều là lời thật lòng, lòng này trời đất chứng giám đó nha!”



“Aaaahhh— Dương Tuyết, ngươi phiền đã chết!!” Một cây gậy bay vèo tới, nện ngay sau gáy nàng.



May là nàng đã chuồn ra khỏi cửa, mà cây gậy kia thì to cỡ… đôi đũa, cũng chẳng nặng nề gì.



Ăn của người ta, lại còn bắt người ta nấu, nếu không nể mặt đồ ăn ngon, Tôn Ngộ Không thật sự muốn lao ra đánh cho một trận!



Yêu tinh hắn gặp nhiều rồi, nhưng mặt dày lắm miệng đến mức này, thì là lần đầu tiên!



Dương Tuyết thì nhặt lấy cây “Kim Cô Bổng đũa”, đắc ý hét vào trong:

“Cây gậy này ta giữ giùm ngài nhé!”



Trong khi hai người còn đang đánh võ mồm, Trư Bát Giới lại bị nhốt trong một cái hang đá tồi tàn. Trước mặt hắn chỉ có ít trái cây, đến cơm ăn lót bụng cũng chẳng có.



May là Dương Tuyết nấu nhiều, liền mang cả một mâm lớn đến cho Trư Bát Giới.



“Bạch cô nương, cuối cùng ngươi cũng đến rồi!” Ngửi thấy mùi cơm quen thuộc, hồn phách của Trư Bát Giới suýt bay ra khỏi xác, nước miếng nhỏ tong tỏng.



“Ngươi đúng là Bồ Tát sống! Lão Trư ta chờ bữa này tới mức mắt cũng thành sao rồi!” Hắn đưa tay qua song sắt, ánh mắt dính chặt vào hộp cơm như keo.



Dương Tuyết nhìn hắn ngồi xổm dưới đất, vừa húp vừa nhét vào mồm như đánh trận, không nhịn được nuốt nước bọt một cái.



“Ăn chậm thôi, đừng nghẹn, còn nhiều mà.” Cái cách ăn y như lên sàn đấu, nếu livestream cảnh này ra chắc chắn dọa mấy đứa trẻ biếng ăn khóc thét.



“Xì xụp… xì xụp…” Trư Bát Giới ăn đến mê mẩn, hoàn toàn cách âm với thế giới bên ngoài.



Nàng kiên nhẫn ngồi bên ngoài song sắt, trong lòng có mấy điều muốn hỏi Trư Bát Giới.



Tay nàng nghịch ngợm cây Kim Cô Bổng, vừa xoay vừa quan sát những hoa văn tinh xảo trên thân gậy, nghĩ thầm nếu bản thân cũng có một món vũ khí có thể tùy ý phóng to thu nhỏ như thế này, thì hai người quả thực xứng đôi vô cùng.

Hạt Dẻ Rang Đường



Đáng tiếc, nàng chỉ có một cây roi xương trắng, sử dụng không thuận tay lắm, vẫn luôn để trong túi Càn Khôn chưa đụng đến.



“Gậy của Hầu ca?” Không biết từ lúc nào, Trư Bát Giới đã lén tiến lại gần, ngạc nhiên nói, “Sao lại ở trong tay ngươi?”



“Ngài ấy ném cho ta đấy.”



“Đây là bảo bối của huynh ấy, trước giờ chưa từng đưa ai chạm vào, ngay cả ta cũng không được nhìn kỹ. Không ngờ cái tên Bật Mã Ôn ấy cũng có lúc coi trọng nữ sắc hơn huynh đệ, lại để ngươi thoải mái nghịch thế này?” Trư Bát Giới chui ra khỏi cánh cửa sắt, ngồi xuống bên cạnh Dương Tuyết, nghiêm túc nhìn chằm chằm cây gậy.



“Có thể là ngài ấy không có gì tiện tay, nên tiện thể cầm nó ném vào đầu ta luôn.” Dương Tuyết có chút ngạc nhiên, “Hoặc cũng có thể là do tay nghề nấu ăn của ta chinh phục được cái bụng của ngài ấy, nên không còn keo kiệt nữa?”



“Không,” Trư Bát Giới lắc đầu, ra chiều nghiêm trọng nói, “Không đúng, Hầu ca có gì đó rất không bình thường.”



Giờ thì gọi “Hầu ca” ngọt sớt, xem ra đã bị dạy cho ngoan ngoãn phục tùng rồi.



“Ngài có từng nghe nói đến Tử Hà Tiên Tử chưa?” Nàng thu gọn Kim Cô Bổng, giả vờ buông lời thăm dò một cách thản nhiên.



“Ai cơ? Tiên tử nhà nào đấy?”



“Nghe nói là tim đèn của Nhật Nguyệt Thần Đăng bên cạnh Phật Tổ Như Lai, tên gọi là Tử Hà Tiên Tử. Người đời đồn rằng ý trung nhân của nàng chính là Tôn Ngộ Không, chưa từng nghe qua sao?”



Nếu nàng ta thật sự tồn tại, thì đó chính là tình địch số một của nàng.



“Chưa từng nghe tới. Nếu mà xinh đẹp như tiên, thì lão Trư ta… à không, bản Nguyên Soái đây sao lại không biết?” Trư Bát Giới lườm nàng một cái, rồi cười gian xảo, “Ngươi thật lòng có ý với đại sư huynh của ta à?”



“Đó là đương nhiên. Chẳng qua ta từng nghe nói ngài ấy có người trong lòng rồi. Nếu quả thực có một Tử Hà Tiên Tử si mê ngài ấy sâu đậm, thì một tiểu yêu đạo hạnh nông cạn như ta chỉ có thể tự biết thân mà rút lui thôi.” Dù vừa rồi chọc ghẹo Tôn Ngộ Không rất vui, nhưng nghĩ lại, có khi nàng đã tự ảo tưởng quá xa rồi.



“Huynh ấy thì có gì hay ho? Nếu ngươi không chê, thì bản Nguyên Soái…”



“Các người đang làm gì đấy? Ngồi chồm hổm dưới đất thoải mái lắm sao?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ trên cao, Tôn Ngộ Không xuất hiện, ánh mắt băng lãnh quét qua cả hai, “Trư Bát Giới, ngươi quay về đi. Ta sẽ không cứu sư phụ đâu.”



“Dù sao thì đám người kia cũng không thể để Đường Tăng mãi là con hổ được, sớm muộn cũng sẽ tìm cách giải cứu hắn thôi. Cái vòng Kim Cô này ta cứ đội đi, xem như đồ trang sức, chẳng cần đợi đến khi lấy được chân kinh mới tháo ra.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com