Bạch Cốt Tinh Nũng Nịu

Chương 14







Đường Tăng quả thật đã biến thành Bạch Hổ, bị nhốt trong lồng sắt, canh gác nghiêm ngặt.



Sau đó, Dương Tuyết rời hoàng cung, đang định ra ngoại ô xem xét một chút, thì nghe thấy Trư Bát Giới và Sa Tăng đang bàn bạc chuyện gì đó ngoài thành.



“Giờ phải làm sao đây? Sư phụ đã biến thành hổ, đại sư huynh thì cũng quay về Hoa Quả Sơn rồi, chúng ta còn lấy kinh cái gì nữa?”



Trư Bát Giới ngồi phịch xuống đất, đã có ý muốn tan đàn xẻ nghé, “Hay là chúng ta chia hành lý ra, đệ về Lưu Sa Hà của đệ, còn ta về Cao Lão Trang của ta?”



“Nhị sư huynh, không được!” Sa Tăng đeo chuỗi hạt Phật đen to đùng, nghiêm mặt kéo Trư Bát Giới lại nói, “Chi bằng ta cùng đi tìm đại sư huynh, huynh ấy mà biết sư phụ gặp nạn, chắc chắn sẽ quay lại.”



“Xí, ai tin cho nổi.” Trư Bát Giới hừ một tiếng, giận dỗi ngồi phệt xuống, vung tay đập bụi đất xung quanh, “Không hiểu sư phụ và đại sư huynh cãi nhau chuyện gì, rõ ràng đại sư huynh tính tình tốt mà, vậy mà lại bị sư phụ đuổi đi, huynh ấy chắc chắn sẽ không trở về đâu.”



“Dù thế nào đi nữa, cũng phải cứu được sư phụ.” Sa Tăng kiên định nói, “Chúng ta là người được Bồ Tát chỉ định đi lấy kinh, quay về cũng bị bắt lại thôi. Hơn nữa, nhị sư huynh cam tâm trở lại rồi để Thiên Đình cười vào mặt sao?”



Nhắc đến Thiên Đình là Trư Bát Giới lại tức.



Ngày xưa hắn đường đường là Thiên Bồng Nguyên Soái trấn giữ sông Nhược Thủy, ai dám xem thường hắn?



Vậy mà giờ lại hóa thành một con heo yêu, bị ép đi bảo vệ một phàm nhân đi Tây Thiên thỉnh kinh, lòng già của hắn thật sự ấm ức lắm.



“Hừ, lão Trư ta bây giờ sẽ lên Hoa Quả Sơn mời đại sư huynh về!” Trư Bát Giới vung tay áo, hậm hực bỏ đi.



“Ai đó?” Trư Bát Giới vừa quay đầu, bỗng nhạy bén cảm nhận được một chút động tĩnh.



Đúng lúc ấy, Dương Tuyết đang lén nghe lén thì không may dẫm trúng một mảnh ngói vỡ.



Nàng lập tức nín thở, định bỏ chạy.



“Ai đấy! Ra mau, không thì lão Trư ta sẽ không khách khí đâu!” Nói xong, một cái bồ cào đã bay vèo đến trước chân nàng.



Trong đầu Dương Tuyết nhanh chóng rà soát sức chiến đấu của Trư Bát Giới… thôi, nhận thua cho lành.



“Là ta, trùng hợp quá ha.” Nàng vội bước ra, cười gượng nói: “Xin lỗi nhé, ta không cố ý nghe lén đâu, chỉ là đi ngang qua thôi.”



“Bạch cô nương?” Trư Bát Giới nhìn kỹ, chẳng phải là yêu nữ nấu ăn ngon, còn xinh đẹp chẳng thua gì Hằng Nga Tiên Tử sao?



Hắn thu bồ cào lại, cười híp mắt: “Sao ngươi lại ở đây? Chúng ta thật có duyên.”



Sa Tăng hiểu rõ bản tính của Trư Bát Giới, hễ thấy mỹ nữ là quên cả chính sự.



“Nhị sư huynh, chi bằng để Bạch cô nương đi cùng huynh đến Hoa Quả Sơn mời đại sư huynh về đi. Dù sao, chuyện này cũng bắt nguồn từ Bạch cô nương, huynh ấy nhất định sẽ về.”



Sa Tăng trầm tĩnh hơn nhiều, trong lòng thầm nghĩ: yêu nữ này đến thật đúng lúc.



“Cái gì?” Dương Tuyết kinh ngạc, chỉ vào mình, không thể tin nổi: “Vì ta mà ra?”



Nàng thật không ngờ, Bạch Cốt Tinh thật chưa kịp hãm hại sư đồ Đường Tăng và Tôn Ngộ Không, mà đến phiên nàng, một “Bạch Cốt giả”, lại khiến họ tan đàn xẻ nghé.



Tôn Ngộ Không rốt cuộc vẫn quay về Hoa Quả Sơn, xem ra số kiếp này giữa thầy trò họ là không thể tránh khỏi.



Hạt Dẻ Rang Đường

Nhưng tại sao lại là vì nàng chứ?



Không đến mức đó mà, nàng có làm gì đâu, sức ảnh hưởng cũng đâu lớn đến vậy!



“Ngươi không biết đấy thôi, kể từ khi rời khỏi sơn động chỗ ngươi, chúng ta mấy ngày liền chẳng được ăn một bữa chay tử tế.” Trư Bát Giới ngồi xuống bắt đầu kể khổ, “Khó khăn lắm mới gặp một nhà thợ săn giữa đường, ai ngờ nhà họ chẳng có gạo, chỉ có rượu với thịt.”



“Sư phụ biết đại sư huynh ban ngày đi mua rượu với ngươi, tối lại cùng ngươi uống, thế là chẳng hiểu sao hai người họ cãi nhau.”



Thế à?



Tôn Ngộ Không không cãi lại nên bỏ về Hoa Quả Sơn?



“Vào trọng tâm đi.” Dương Tuyết ngắt lời hắn.



Cứ theo cái đà này, Trư Bát Giới sẽ kể lể hết từng chuyện nhỏ trong mấy ngày qua cho mà xem, lằng nhằng c.h.ế.t được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



“Bạch cô nương, ngươi có biết Hắc Hùng Tinh sau đó có đến tìm ngươi không?” Sa Tăng cũng thấy phiền, liền vào thẳng vấn đề.



“Hắc Hùng Tinh?” Dương Tuyết kinh ngạc, nếu nàng nhớ không lầm thì nó đã bị Quan Âm bắt rồi mà?



“Đúng vậy, bọn chúng muốn bắt ngươi về, không biết ngươi đã phạm phải chuyện gì, nói chung sau khi Hắc Hùng Tinh rời đi, sư phụ và đại sư huynh có nói chuyện riêng gì đó, rồi đại sư huynh chọc giận sư phụ, bị niệm chú Kim Cô.”



“Huynh ấy tức quá mới bỏ về Hoa Quả Sơn.” Trư Bát Giới vừa từ dưới đất đứng lên, nói đến đây lại vừa chùi nước mắt vừa ngồi bệt xuống đất lần nữa.



Nói là nói chuyện riêng, vậy chắc cũng không liên quan đến nàng nhiều lắm.



Dương Tuyết vỗ n.g.ự.c một cái, may quá, hú hồn.



“Nhưng ta có nghe loáng thoáng vài lần nhắc đến tên ngươi, chuyện này thực sự có liên quan đến ngươi.” Sa Tăng nói, “Giờ sư phụ gặp nạn, bọn ta đánh không lại tên yêu quái áo vàng kia. Mong ngươi đi cùng nhị sư huynh đến Hoa Quả Sơn một chuyến, ta sẽ ở lại trông sư phụ.”



Trong lòng Sa Tăng lo ngại rằng nếu mình đi, Trư Bát Giới sẽ chuồn thẳng về Cao Lão Trang mất.



Nhị sư huynh vốn dĩ chẳng đáng tin, hễ gặp chuyện là lại kêu ca muốn quay về Cao Lão Trang, khiến người ta chẳng yên tâm nổi.



Lần này có Bạch cô nương đi cùng, chắc chắn nhị sư huynh sẽ không dám bỏ đi giữa đường.



“Không được không được, ta không thể đi.” Dương Tuyết liên tục xua tay từ chối.



Tuy nói là fan ruột của Tôn Ngộ Không, nàng thật sự rất muốn tận mắt thấy Hoa Quả Sơn, nhưng giờ nàng là yêu quái, nếu dính vào hành trình thỉnh kinh của họ, thì chuyện c.h.ế.t như thế nào e là cũng khó nói trước.



“Bạch cô nương, sư phụ nói đại sư huynh động lòng phàm, đều là do ngươi mà ra. Nếu ngươi không đi, bọn ta sẽ chẳng thể tiếp tục lên đường thỉnh kinh, đến lúc đó, mọi nhân quả sẽ đổ hết lên đầu ngươi. Khi ấy, chúng ta cũng không biết ăn nói với Thiên Đình và chư Phật Tây phương thế nào…”



“Được rồi được rồi, ta đi!” Không ngờ Sa Tăng trông có vẻ thô kệch, lại giỏi ép người như vậy, còn chụp nguyên một cái mũ to tướng lên đầu nàng!



Nếu còn từ chối nữa, nàng thật sự sợ mình sẽ bị bắt về, lấy cớ là quấy rối hành trình thỉnh kinh mà xử ngay tại chỗ, đến mức hồn phi phách tán.



Nàng vốn là linh hồn xuyên không đến đây, nếu bị nhìn thấu thì đến cả cơ hội đầu thai cũng chẳng có.



“Bạch cô nương thật nghĩa khí, hay là theo bản soái đến Hoa Quả Sơn ngay bây giờ?” Trư Bát Giới nghe vậy thì mắt sáng rỡ, được cùng một nữ yêu xinh đẹp lên đường, hắn lập tức sốt sắng.



“Khoan đã, ta còn hai người phải sắp xếp, xong rồi sẽ đến liền.”



“Không sao, bản soái sẽ chờ ngươi ở đây.” Chỉ cần được đi với Bạch cô nương, chờ bao lâu hắn cũng thấy xứng đáng.



Hoa Quả Sơn.



Dương Tuyết cùng Trư Bát Giới đến chân núi, từ xa đã thấy dưới Thủy Liêm Động, từng tốp khỉ con nô đùa trong nước, vô cùng náo nhiệt.



Quả không hổ danh Hoa Quả Sơn, dọc đường lên núi, hai bên đầy những cây ăn trái sai trĩu quả.



Cảnh sắc tươi đẹp, chim hót hoa thơm, đúng là một vùng đất phúc địa tiên sơn.



“Ai đến đó!” Đám khỉ tuần tra nhanh chóng phát hiện ra hai người, lập tức gõ chiêng đánh trống lao đến.



Dương Tuyết nhớ lại cảnh trong phim hồi bé, Trư Bát Giới bị đám khỉ trói lại, khiêng đến trước mặt Tôn Ngộ Không.



Nàng không muốn bị trói, người thức thời mới là trang tuấn kiệt.



“Tại hạ đến bái kiến Tề Thiên Đại Thánh,” Dương Tuyết vội giơ hai tay tỏ rõ thành ý, “Ta là Bạch Tuyết, trước đây đã từng gặp Đại Thánh.”



“Ta là Thiên Bồng Nguyên Soái Trư Bát Giới, là sư đệ của đại vương các ngươi. Mau đi bẩm báo, bảo hắn ra nghênh tiếp bản soái.”



Dương Tuyết cau mày, tên này định kéo nàng xuống nước sao?



Nhìn đám khỉ con bu lại ngày càng đông, Trư Bát Giới bắt đầu mất kiên nhẫn, “Mau báo cho Hầu ca biết, sư phụ gặp nạn rồi, cần huynh ấy đến cứu giúp.”



Dương Tuyết đỡ trán, đúng là “heo” đồng đội!



Nàng vội đứng lệch sang một bên, nói rõ ràng:



“Ta không đi cùng hắn đâu. Tiểu nữ ngưỡng mộ uy danh của Đại Thánh đã lâu, nay đặc biệt đến bái phỏng.”

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com