“Nếu cô có con dao phay ấy, liệu cô có thể thật sự ra tay?”
Đây là tin nhắn riêng mà Lư Linh Vận nhận được sáng nay trên SOLO. Cô còn chưa kịp trả lời, thì cảnh sát hình sự và hình sự đặc biệt lần lượt kéo đến, bao vây kín mít căn phòng làm việc nhỏ hẹp này. Sau đó, dưới vô số ánh mắt và thiết bị giám sát, “private chat” câu cá bắt đầu.
“Đồng loại của cô.” Đối phương nhanh chóng trả lời.
Lư Linh Vận liếc nhìn Đổng Thạc, dưới ám hiệu của anh, cô không trả lời.
Quả nhiên, không lâu sau, trên khung chat xuất hiện dòng chữ “đối phương đang nhập”. Nhưng dòng thông báo ấy kéo dài mãi, vẫn không có tin nhắn nào được gửi tới.
“IP đâu?” Đổng Thạc mấp máy môi hỏi Thái Trì, như thể nếu nói ra thành tiếng thì người bên kia có thể nghe thấy.
“Cần thêm chút thời gian nữa.” Thái Trì cũng mấp máy môi trả lời, không phát ra âm thanh, cứ như đầu óc chập mạch có thể lây truyền.
Lư Linh Vận và Tể Phong liếc hai người bọn họ.
Đúng lúc đó, tin nhắn của đối phương hiện lên: “Tôi không biết phải làm thế nào.” Một câu khiến mọi người bất ngờ.
“Hả?” Lư Linh Vận gửi một sticker biểu cảm phù hợp với từ này.
“Đừng, đừng!” Đối phương nhanh chóng gõ thêm, “Đừng chặn tôi.” Kể từ lúc này, phong cách trò chuyện đột ngột thay đổi.
“Tôi chỉ là… muốn tìm ai đó để tâm sự, trước khi đưa ra quyết định.” Đối phương lại nhắn.
“Chỉ muốn tìm người trò chuyện,” Hai tay của Lư Linh Vận rời khỏi bàn phím, xoay người ném quyền quyết định cho hai vị lãnh đạo phía sau: “Không chắc có liên quan đến vụ án hay không, làm sao đây, tiếp tục tâm sự sao?”
Tể Phong và Đổng Thạc trao đổi ánh mắt, Tể Phong gật đầu, cuối cùng Đổng Thạc dùng khẩu hình ra hiệu.
“Anh có thể nói chuyện mà, đây đâu phải voice chat.” Bởi vì chứng mù chuyển động nên Lư Linh Vận không thể nào đọc được khẩu hình của Đổng Thạc, cô không thể chịu đựng nổi hành động ngốc nghếch của con Inu Shiba này.
“Phụt ——” Tăng Triết Phương đứng ở cửa bật cười.
Mặt Đổng Thạc thoáng đỏ bừng, nhưng lại anh chóng kiềm chế lại, tiếp đó, tránh né ánh mắt của cấp trên ở sau lưng, ho khan hai tiếp, cố ý hạ thấp giọng: “Tiếp tục trò chuyện thử xem.”
“Rõ.” Lư Linh Vận nhún vai, đặt tay lên bàn phím.
“Quyết định? Quyết định gì? Liên quan gì đến tôi? Tại sao lại tìm tôi?” Cô gõ một chuỗi câu hỏi sắc bén.
“Chỉ là…… muốn hỏi, nếu là cô, cô sẽ làm thế nào.” Đối phương trả lời.
“Tôi? Làm gì? Làm thế nào cái gì?”
“Nếu có con dao phay ấy, cô thật sự có thể giết kẻ mà cô căm hận sao? Dù làm vậy sẽ hoàn toàn hủy hoại cuộc sống hiện tại của cô.”
“Cuộc đời của tôi đã bị anh ta hủy hoại rồi.”
“Nhưng…… đúng vậy, đã bị hủy hoại rồi, nhưng mà…… trước kia tôi cũng nghĩ giống cô, nhưng bây giờ cầm thứ này trong tay, tôi lại sợ……”
“Ê ê ê.” Xa Nhuệ thốt lên: “Người này, có phải đang chuẩn bị gây án không? Sếp Tể, sếp Đổng!”
“Thái Trì!” Đổng Thạc gọi.
“Có địa chỉ rồi!” Thái Trì trả lời.
“Đưa cho tôi, tôi đích thân dẫn người đi.” Tể Phong giật lấy máy tính bảng từ tay Thái Trì, gọi thêm vài người trong phòng, rồi nói với Đổng Sách: “Ở đây giao cho cậu.” Quay sang Lư Linh Vận: “Tìm cách câu giờ.”
Lư Linh Vận vừa gật đầu vừa dùng tốc độ cực nhanh gõ bàn phím: “Thứ gì? Thứ gì thế? Đằng ấy đang làm gì?”
“Tôi đang…… phạm tội không chứng cứ. Nhưng…… để lại đoạn trò chuyện này với cô, có lẽ sẽ không còn là ‘không chứng cứ’ nữa. Nhưng mà tôi…… tôi không biết, tôi không biết phải làm sao. Có lẽ tôi nên uống nó thay vì cho anh ta uống. Nhưng dù ai uống, thì ba đứa nhỏ cũng…… tôi có lỗi với chúng, tôi không nên sinh chúng ra, để chúng đến thế giới này chịu khổ. Tôi cũng nên cho bọn nhỏ uống một ngụm…… Tôi cũng có lỗi với Vượng Vượng.”
“Khoan đã, tội không chứng cứ? Cho anh ta uống? Uống cái gì? Ba đứa nhỏ? Vượng Vượng? Cô muốn làm gì? Giết cả nhà sau đó tự sát? Tôi cứ tưởng cô nói cô là đồng loại của tôi, vì cô muốn xé xác trai đểu trừ hại cho dân, nhưng giờ cô lại……”
“Tôi không biết! Nếu là cô, cô sẽ làm gì? Nếu tên khốn nạn đó là chồng cô? Bắt cô sinh ba đứa con? Cô sẽ làm gì? Đừng nói là cô căn bản sẽ không kết hôn với anh ta, bởi vì trong khoảng thời gian cô lún sâu…… cô có nhìn thấu bản chất của anh ta đâu? Không phải vẫn nghĩ anh ta là người đàn ông tốt nhất thế gian sao.”
“……” Lư Linh Vận gõ liên tiếp sáu dấu chấm.
“Tôi mang thai, thế nên mới lấy anh ta. Lúc ấy, tôi vẫn chưa nhận ra anh ta là loại người gì. Tôi từng nuôi một chú chó, chính là Vượng Vượng. Vượng Vượng đã theo tôi bảy năm, giống như con gái tôi vậy. Trước khi kết hôn, anh ta hứa hẹn sẽ làm cha của Vượng Vượng. Nhưng anh ta lại……”
“Ngày hôm đó, tôi mang bụng bầu về nhà sau giờ làm việc, vừa mở cửa ra đã không thấy Vượng Vượng chạy ra đón như mọi khi, còn anh ta thì tan tầm về nhà từ sớm, trong nhà lại thoang thoảng mùi thịt. Tôi…… anh ta bưng một nồi thịt từ bếp, cười híp mắt bảo nấu cho tôi bồi bổ cơ thể. Tôi…… tôi chỉ nhìn thoáng qua là nhận ra ngay, đó là Vượng Vượng, là Vượng Vượng đã ở bên tôi từ hồi đại học!!”
“Rõ ràng anh ta đã hứa sẽ làm một người cha tốt của Vượng Vượng! Rõ ràng anh ta biết Vượng Vượng quan trọng với tôi thế nào!”
“Tôi hất đổ bàn ăn, cãi nhau một trận kịch liệt với anh ta…… Cô biết anh ta nói gì không? Anh ta nói anh ta chướng mắt Vượng Vượng lâu rồi, bây giờ có con, sao có thể để Vượng Vượng ảnh hưởng đến con. Anh ta nói, thay vì mang cho người khác thì thà hầm lên cho cả nhà bồi bổ còn hơn. Anh ta mắng tôi điên, làm ầm lên chỉ vì một con chó… Một con chó? Một con chó ‘mà thôi’??”
“Hôm nay anh ta có thể hầm Vượng Vượng, thì ngày mai anh ta……”
“Tôi mang thai mười tháng, vậy mà anh ta chưa từng chăm sóc tôi lấy một ngày. Lúc con chào đời, anh ta cũng chẳng có mặt, chỉ lo ăn chơi trác táng với đám họ hàng chẳng ra gì. Sau khi sinh, khi đi vệ sinh tôi sẽ đau, tôi nói với anh ta, nhưng anh ta hoàn toàn chẳng để ý tới, thậm chí không hề phụ chăm con. Tôi hoàn toàn không có thời gian nghỉ ngơi, con khóc, con quấy, con đói, con tè dầm, tất cả đều do một mình tôi lo liệu. Cả ngày anh ta ở công ty, tối về còn chê con ồn ào, tự chuyển sang phòng khác ngủ.”
“Tôi phải nấu ăn, dọn dẹp, làm việc nhà, còn phải chăm con. Có những lúc anh ta đi tiếp khách say khướt trở về, tôi cũng phải lo. Tôi… tôi đã một tháng rồi không được ngủ quá một tiếng đồng hồ. Từ khi con chào đời cho đến nay, chỉ khi nào muốn chơi thì anh ta mới bế con, ngoài ra chẳng thèm quan tâm, còn nói là con do tôi sinh thì tôi phải chăm, cứ chê tôi làm cái này không xong, làm cái kia không được, chẳng bao giờ nghĩ xem tôi mệt thế nào, cơ thể tôi đã hồi phục hay chưa.”
“Mà trong thời gian mang thai, lần duy nhất anh ta chủ động xuống bếp, cũng là…… chính là…… Vượng Vượng……”
“Tôi không biết, tại sao tôi lại kết hôn? Tại sao tôi lại sinh ba đứa nhỏ này? Tôi……”
“Hay là tôi giết anh ta, sau đó mang theo bọn trẻ cùng… rời khỏi thế gian này?”
“Cô nói đi, nếu là cô, cô sẽ làm gì?”
Dòng chữ “đối phương đang nhập” vẫn đang nhấp nháy trên khung chat, Lư Linh Vận biết mình nên trả lời thế nào, song, dù đặt tay trên bàn phím một lúc lâu, cô vẫn không thể gõ nổi chữ nào.
“Vẫn chưa tìm được người sao?” Cuối cùng, cô bất đắc dĩ hạ tay xuống, quay đầu hỏi Đổng Thạc đang đeo tai nghe không dây bàn bạc gì đó.
Đổng Thạc lắc đầu.
Lư Linh Vận thở dài, lại đặt tay lên bàn phím: “Nhưng vừa rồi cô nói ‘tội không bằng chứng’, nếu cô giết con mình rồi tự sát, thì ‘không bằng chứng’ còn có ý nghĩa gì?”
“Tôi…… không biết. Chỉ là tôi thấy tờ rơi kia trong túi xách, sau đó tôi làm theo hướng dẫn mua loại thuốc này. Tờ rơi bảo loại thuốc này có thể khiến anh ta không chết cũng bại liệt, hơn nữa cảnh sát hoàn toàn không thể điều tra ra đó là độc. Lúc mua, tôi chỉ định giết mỗi anh ta, nhưng bây giờ…… nhìn ba đứa nhỏ, tôi…… tôi không biết nên đối mặt với chúng thế nào, giải thích với chúng thế nào, cho nên, chi bằng……”
“Dù sao bây giờ đã có đoạn chat với cô rồi, không còn là ‘tội không bằng chứng’ nữa. Thế nên……”
“Tìm được rồi!” Đổng Thạc đột nhiên quay đầu, hét lên.
“Phù ——” Lư Linh Vận thở phào nhẹ nhõm.
Cùng lúc đó, tại một chung cư nào đó ở khu Bắc, cảnh sát phá cửa xông vào……
——
Vài giờ sau.
“Sao rồi?” Nghe thấy tiếng bước chân của Đổng Thạc, Lư Linh Vận ngẩng đầu khỏi màn hình máy tính, hỏi.
“Đã có có kết quả kiểm nghiệm chất lỏng kia rồi, thành phần cơ bản của nó thật sự có thể gây tắc động mạch, thường được tiêm dưới da hoặc cho chuột uống để tạo mô hình đột quỵ ở động vật trong nghiên cứu. Nhưng so với loại thuốc dùng trong nghiên cứu, thành phần của nó đã được thay đổi một chút, có thể công kích động mạch trong đại não, hơn nữa sản phẩm chuyển hóa của nó lại trùng khớp với chất chuyển hóa thông thường trong cơ thể con người, khiến xét nghiệm nước tiểu không đo lường được bất thường.” Đổng Thạc trả lời.
“Chất độc không tên.”
“Chẳng những vô danh, mà còn vô hình.” Đổng Thạc ngồi xuống ghế: “Dù hiện tại đã có mẫu gốc, chúng ta vẫn không thể buộc tội Trình Húc Nguyên, hay hung thủ gây tử vong cho Trần Tử Sang, và đột quỵ của Chung Ngọc. Vì sinh thiết (*) và nghiệm thi đều không tìm được gì. Thậm chí, để ghép các vụ này thành án mạng liên hoàn, tôi và sếp Tể phải nói khô cả miệng, cấp trên mới chịu duyệt.”
(*) Sinh thiết (Biopsy): là thủ thuật lấy một mẫu mô nhỏ từ một phần của cơ thể. Các mẫu mô sau đó được khảo sát dưới kính hiển vi để tìm tế bào bất thường.
Anh vươn vai một cái, lại hỏi Lư Linh Vận: “Còn bên cô thì sao? Từ lời khai của bà mẹ ba con kia, có phát hiện được gì từ camera quanh công viên nơi giao dịch không?”
Lư Linh Vận xoay màn hình máy tính về phía Đổng Thạc: “Theo lời cô ấy, địa điểm giao dịch là dưới gốc cây đa này. Cô ấy chôn phong bì chứa tiền bên cạnh chiếc rễ cây nổi lên cao nhất. Ngay hôm sau, cũng tại chỗ đó, cô ấy đào được thuốc. Nhưng camera quanh khu vực này đều bị cây đa che khuất hoàn toàn. Vị trí chôn đồ còn nằm đúng điểm mù.”
“Chúng tôi thử kiểm tra những người đi ngang qua cây đa, nhưng chỉ trong vòng 24 giờ từ lúc cô ấy đặt tiền đến khi lấy thuốc, đã có hơn 100 lượt người qua lại. Trong số đó, những người nhận diện được khuôn mặt chưa đến 20 người, và rất có thể hung thủ không nằm trong số này.”
“Còn về tờ rơi đột ngột xuất hiện trong túi xách của cô ấy, càng khó điều tra hơn. Chúng tôi đã kiểm tra toàn bộ camera trong thành phố có thể ghi được hình ảnh của cô ấy vào ngày hôm đó, nhưng không hề có ai tiếp cận túi cô ấy, thậm chí không có người nào đến gần túi xách.” Cuối cùng, cô ngả lưng vào ghế, tổng kết: “Chuỗi cung ứng này, hung thủ quá thành thạo, không để lại bất cứ dấu vết nào.”
Cô nhìn Đổng Thạc: “Các anh thì sao? Dấu vân tay, in ấn tờ rơi này nọ, có tìm được gì không?”
“Nhưng cũng không phải hoàn toàn không có tiến triển.” Chiếc ghế Đổng Thạc ngồi có lắp bánh xe, anh di chuyển ghế đến gần Lư Linh Vận: “Chẳng phải bên cô đã thông qua bệnh án của các bệnh viện, xác định được 28 nạn nhân tiềm ẩn, tra ra tổng cộng 108 nghi phạm có khả năng hạ độc các nạn nhân này sao? Cộng thêm 1001 tài khoản khả nghi có thể do hung thủ sử dụng nữa.”
“Ừ, đúng vậy, 1001 tài khoản, niềm tự hào của hình sự đặc biệt.” Lư Linh Vận gật đầu.
“……” Đổng Thạc xụ mặt chốc lát, sau đó nghiêm túc lại: “Nhưng có một điều, không biết cô có chú ý không?”
Lư Linh Vận nhướng mày: “Nghiên cứu đột quỵ?”
“Không sai.” Đổng Thạc gật đầu: “Thành phần chính của loại thuốc này không phải là thứ mà người bình thường có thể tiếp cận. Các cơ quan có đủ thiết bị và kinh phí để thực hiện loại chế tạo đặc biệt này, trong toàn tỉnh Kinh Châu cũng chỉ có năm, sáu nơi. Trong đó, ở khu Bắc của thành phố Kinh Châu, chỉ có……”
“Trung tâm nghiên cứu đột quỵ của bệnh viện trực thuộc Đại học Y.” Lư Linh Vận tiếp lời.
“Bingo!” Đổng Thạc búng tay một cái, đứng phắt dậy: “Cho nên, tôi đã bảo chị Tăng dẫn theo Tiểu Xa đi tiếp xúc rồi.”
“Ờ ——” Lư Linh Vận uể oải đáp một tiếng, hoàn toàn phớt lờ sự hào hứng không hiểu từ đâu ra của Đổng Thạc. Mặc kệ người sếp không biết đã nói xong hay chưa ở một bên, cô mở điện thoại cá nhân, lướt xem những tin nhắn chưa đọc tích lũy lâu trong các ứng dụng.
Ma xui quỷ khiến, cô nhấn mở hòm thư đã gần một tuần không mở, một email từ địa chỉ “[email protected]” đập vào mắt cô.
Tô Nguyện? Tim Lư Linh Vận hẫng một nhịp.
“Linh Vận,
Nếu tôi có thể gọi cô như thế…… Linh Vận à, trước đây tôi từng nói rằng tôi hy vọng câu chuyện cô kể là thật. Nhưng bây giờ, tôi chỉ mong câu chuyện ấy là giả……
Dù sao đi nữa, cảm ơn câu chuyện của cô, người bạn duy nhất của tôi.
Tạm biệt, hoặc có thể là, không bao giờ gặp lại.
Tô Nguyện
Ngày 22 tháng 9 năm 2019”
Tạm…… biệt?
Lư Linh Vận lập tức ngẩng đầu nhìn thời gian trên màn hình máy tính: 18 giờ 23 phút 45 giây, ngày 25 tháng 9 năm 2019.
Cô lao ra khỏi văn phòng.
“Linh Vận? Lư Linh Vận!!” Đổng Thạc chậm nửa nhịp theo sát phía sau.