Bác Mệnh Tư Thời

Chương 49



Đã mấy ngày trôi qua kể từ cuộc đối thoại giữa Đổng Thạc và Phương Lai. Mặc dù nhờ phước của Đổng Thạc, hai người gần như ngày nào cũng chạm mặt trong cùng một tòa nhà, nhưng từ đó về sau, anh không dám nhìn thẳng vào mắt Lư Linh Vận cũng như nói chuyện bình thường với cô nữa. Anh không biết tại sao mình lại bị ảnh hưởng nhiều như vậy chỉ vì những lời linh tinh của một thằng nhãi xấu xa. Anh chỉ dần dần ý thức được rằng, đối với anh mà nói, Lư Linh Vận đã trở thành một “người đặc biệt”.

Bởi vì đặc biệt, cho nên mới để ý, cho nên……

“Ơ, sao thế? Giờ làm việc không ở trong cục, lại chạy ra quán cà phê suy ngẫm về cuộc đời à?” Tể Phong từ phía sau vỗ mạnh vào vai Đổng Thạc: “Không giống đội cảnh sát hình sự chúng tôi, một năm 365 ngày, một ngày 24 tiếng, lúc nào cũng bận, gần đây chẳng phải các cậu không có vụ án lớn nào sao? Sao lại mang dáng dấp trăm đắng nghìn cay thế này?”

Đổng Thạc vẫn chìm đắm trong thế giới của mình, không trả lời.

“Có chuyện gì thế?” Nhìn dáng vẻ của Đổng Thạc, Tể Phong thu hồi nụ cười, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Đổng Thạc: “Tra án đến mức nghi ngờ nhân sinh luôn à?”

“Nghi ngờ nhân sinh?” Lần này, Đổng Thạc trả lời: “Chắc là vậy.”

“Nghi ngờ thế nào, kể tôi nghe xem?” Tể Phong ghé sát lại gần, ra vẻ chăm chú lắng nghe.

“Sếp Tể.” 

“Ừm.”

Đổng Thạc nhìn thẳng vào mắt Tể Phong: “Anh có tin vào siêu năng lực không? Hoặc là, sự tồn tại của những thứ siêu nhiên.”

“Siêu năng lực……” Tể Phong nhíu mày: “Có phải vì manh mối không thể giải thích được không?”

Đổng Thạc không gật đầu, nhưng biểu cảm lại như ngầm thừa nhận.

“Không thể nói là không có.” Tể Phong thả lỏng lông mày: “Rốt cuộc thì, nghề cảnh sát là mã hậu pháo (*) mà, phải đợi đến khi tất cả xảy ra thì mới có thể hành động, dựa vào những thứ còn sót lại để tìm kiếm thứ có giá trị. Bởi vậy, trong điều kiện hạn chế, những câu đố không thể giải, tội ác không chứng cứ, gây án hoàn mỹ này nọ, không phải không có.” Anh ta khẽ thở dài, nói tiếp: “Nhưng mà, tôi nghĩ rằng người tốt nghiệp đại học Y, theo chủ nghĩa duy vật thuần túy như cậu, lẽ ra sẽ không tin mấy thứ này mới đúng.”

(*) Ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì, xong xuôi rồi mới bắt đầu hành động.

“Trước kia đúng là không tin, nhưng sau khi nghe mấy lời linh tinh của một người gần đây, tôi chợt dao động.” Tể Phong cảm thấy khi Đổng Thạc nhắc đến “một người”, vẻ mặt của anh như đang cười, nhưng trong nụ cười đó lại có chút cảm xúc khó diễn tả, giống như rắn trắng xen lẫn trong mớ củ cải xào ở nhà ăn, khiến người ta khó chịu.

“Chính cậu cũng nói là mấy lời linh tinh mà.” Tể Phong nói.

“Nhưng mấy lời linh tinh đó rất có lý. Suy cho cùng, tranh luận giữa chủ nghĩa duy vật và chủ nghĩa duy tâm, chẳng phải dựa trên trình độ khoa học kỹ thuật và hiểu biết hiện tại của con người về thế giới sao? Như thế, nếu trong tương lai, khi khoa học kỹ thuật đạt tới đỉnh cao, có thể giải thích được tất cả mọi thứ, bao gồm cả bản chất của ‘ý thức’ và ‘vật chất’…… Đến lúc đó, có phải mọi thứ sẽ khác không? Bản năng của con người là tò mò với những điều chưa biết, đồng thời cũng sợ chúng. Nhưng nếu những điều ‘chưa biết’ ấy không còn là điều ‘chưa biết’ nữa thì sao?”

“Con người tương lai, sẽ nhìn nhận chúng ta — tổ tiên ngu ngốc đến từ thời đại ‘chưa biết’ như thế nào? Trái lại, đối với chúng ta, người tương lai là gì? Là…… thần sao? Nếu đúng như vậy, thì những thứ không thể giải thích, không thể chấp nhận này……” Không biết vì lý do gì, Đổng Thạc dừng lại.

“Thần ư.” Tể Phong ưỡn lưng, định ngả người ra sau, nhưng chợt nhớ ra ghế này không có lưng dựa, anh ta nhanh chóng dừng động tác lại nên mới không ngã lăn xuống đất. Sau khi ổn định cơ thể và giả vờ như không có chuyện gì, Đổng Thạc cũng xem như không thấy, Tể Phong ho vài tiếng, tiếp tục nói: “Thật ra tôi vốn không tin vào sự tồn tại của thần, nhưng nếu nghĩ theo hướng cậu nói, thần linh là người tương lai, tôi lại có thể chấp nhận được.”

“Hửm?” 

“Cậu nghĩ mà xem.” Tể Phong nói: “Nếu như ‘thần’ cũng chỉ là ‘người’.” Dừng lại một chút: “Tôi không muốn tin vào thần, bởi vì trong những lúc đau khổ và tuyệt vọng, tôi không muốn đặt hy vọng ít ỏi của mình vào những thứ không biết có tồn tại hay không, vì chỉ có như vậy tôi mới không bỏ cuộc, không tuyệt vọng. ‘Tôi bất hạnh, tôi gặp tai ương, là do tôi, chứ không phải vì tôi bị thần bỏ rơi’. Nghĩ như vậy, thì sẽ không dễ dàng cam chịu số phận.”

“Nhưng nếu như, nếu như thần cũng chỉ là ‘người’ nắm giữ kỹ thuật tiên tiến hơn chúng ta một chút, thì sự tồn tại của họ không thể trở thành chỗ dựa, cái cớ hay nguyên nhân của mọi chuyện nữa, đúng không? Bởi vì là người thì sẽ không hoàn hảo, là người thì sẽ phạm sai lầm, cho nên cuộc đời nát bét này, thế giới nát bét này, chỉ là do ‘con cháu của chúng ta’ quá ngứa đòn thôi, chứ không phải thần linh cao xa vời vợi nào đó quyết định vận mệnh của chúng ta.”

Không rõ câu nói của Tể Phong đụng trúng chỗ nào khiến Đổng Thạc bật cười: “Cho nên, lúc bực mình, nên mắng một câu ‘cháu chắt đáng ghét của tôi’ đúng không?”

“Ha ha, cháu chắt đáng ghét của tôi, đúng đúng đúng, cháu chắt đáng ghét của tôi.” Tể Phong cười to, vỗ mạnh vào lưng Đổng Thạc, âm thanh vang lên như trống. May mà Đổng Thạc cao lớn và rắn rỏi, nếu không đã bị vỗ đến nỗi ho ra cả phổi rồi.

“Ờm, sếp Tể gặp phải vụ án gì thế? Lúc xuống đây tôi thấy bên các anh ồn ào lắm.” Chờ mãi ma chưởng của Tể Phong mới dừng lại, Đổng Thạc nhanh chóng đánh trống lảng.

“Ôi, đừng nhắc nữa. Một nhân viên bỏ thuốc vào thức uống của ông chủ, camera đã ghi lại được, nhưng khi phát hiện thì đã qua gần một tuần rồi, cái cốc bị bỏ thuốc và ống nghiệm 1,5ml đựng thuốc chẳng biết ở bãi rác nào, không còn chút chứng cứ xác thực nào cả. Nghi phạm khăng khăng nói rằng thứ hắn cho vào trà chỉ là một loại hương liệu thông thường, bảo là học được trên mạng, tự chế ở nhà rồi mang đến cho ông chủ thử. Vớ vẩn! Ai mà dùng ống nghiệm y tế để pha hương liệu chứ?!”

“Biết làm sao được? Không có chứng cứ xác thực. Camera là ông chủ lén lắp, các nhân viên chẳng hay biết gì. Nếu không phải tình cờ ông chủ đột nhiên bị đột quỵ phải nhập viện, gia đình dọn dẹp đồ đạc và phát hiện đoạn video đã tải lên đám mây, chuyện bỏ thuốc chắc chẳng bao giờ bị phát hiện. Nhưng bây giờ, phát hiện lại quá muộn. Cậu cũng biết rồi đấy, nạn nhân còn sống, chúng tôi không thể xét nghiệm chất độc như khi khám nghiệm tử thi, chỉ có thể xét nghiệm máu, nước tiểu, mà dù chất độc còn lưu lại trong cơ thể thì khả năng phát hiện ra cũng rất thấp.”

“Nhìn bộ dạng lén lút của hắn trong camera, đến kẻ ngốc cũng nhận ra là đang bỏ thuốc. Nhưng ngoài video ra thì chẳng có chứng cứ nào khác, không nhân chứng, không vật chứng, biết làm sao đây? Pháp luật phải dựa vào chứng cứ mà nói chuyện, bên này không có chứng cứ, bên kia càng mạnh miệng, hôm nay vợ của nghi phạm còn chạy đến đòi thả người. Tôi đã điều vài cao thủ bên chỗ cậu qua giúp, nhưng vẫn không tìm được manh mối nào. Thời gian tạm giam sắp hết rồi, đừng nói là xác định được loại thuốc mà hắn bỏ, chúng tôi thậm chí còn không chắc liệu nạn nhân bị đột quỵ có liên quan đến thuốc hay không, xem ra phải thả người thật rồi.”

“Hắn có động cơ không?” Đổng Thạc hỏi.

“Có, rõ ràng nữa là đằng khác.” Tể Phong gõ tay xuống bàn: “Cậu cũng biết mà, các doanh nghiệp nhỏ bên ngoài bây giờ, làm ăn có đàng hoàng hay không thì không rõ, nhưng trình độ bóc lột nhân viên thì đỉnh cao. 996 (*) này nọ là chuyện thường, điều kiện thăng tiến mờ ám, những trò đùa cợt trong tiệc tất niên đều là ung nhọt. Lập trình viên đó, à phải rồi, tên là Trình Húc Nguyên, là kẻ xui xẻo nhất dưới đáy kim tự tháp của công ty.”

(*) Chế độ làm việc bất hợp pháp ở Trung Quốc: từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối suốt 6 ngày một tuần.

“Nghe nói hắn chăm chỉ cần cù làm việc ở công ty đó năm sáu năm, chẳng những chức vụ không thay đổi, mà tiệc tất niên hằng năm còn bị ép mặc trang phục nữ, thậm chí có lần còn bị ép lột s@ch, bị ép múa cột trong tình trạng đó. Một lần bị bêu rếu như vậy, suốt cả năm sau trở thành trò cười của toàn công ty, hắn không khác gì chú hề để mọi người trút bỏ áp lực. Nhưng chưa hết đâu nha, ông chủ kia cũng khốn nạn lắm, không biết sao mà ông ta để ý vợ của Trình Húc Nguyên, suốt ngày ép Trình Húc Nguyên dẫn vợ cùng đến các bữa tiệc lớn nhỏ của công ty, mỗi lần như thế ông ta lại lợi dụng việc say xỉn để làm những trò bẩn thỉu.”

“Ông ta là ông chủ, các nhân viên khác đừng nói là ngăn cản, không hùa theo đã làm may lắm rồi. Trình Húc Nguyên chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, không thể làm được gì, nhìn tên khốn nọ hôm nay xé quần áo vợ mình, hôm sau lại mặc vest chỉnh tề như chưa hề có chuyện gì mà tiếp tục sai bảo hắn. Sức khỏe của vợ hắn không tốt, học vấn không cao, không thể ra ngoài làm việc, hai người chỉ sống dựa vào tiền lương ít ỏi của Trình Húc Nguyên, chưa kể, trước đó họ còn phải gánh một khoản nợ mấy trăm nghìn để chữa bệnh cho cô vợ. Vì vậy, hắn hoàn toàn không dám nghỉ việc.”

“Haiz, người ta nói sự sụp đổ của người trưởng thành bắt đầu từ việc vay tiền, nhưng thực tế thì trước khi vay tiền, đã có dấu hiệu (*). Gặp phải công ty như thế, gặp phải ông chủ như vậy.” Tể Phong thở dài: “Cùng là sụp đổ, có người chọn nhảy xuống sông Thúy để kết thúc, có người cầm ống nghiệm 1.5ml đi hạ độc. Nói sao nhỉ? Cách này cũng chẳng tốt hơn cách kia.”

(*) Trích từ phim điện ảnh 《Phi Trì Nhân Sinh》.

“Nhưng đồng cảm là đồng cảm, nếu vụ án này cứ như thế, để hắn ngông nghênh được thả, mặt mũi của đội cảnh sát hình sự đúng là mất sạch.” Sau một hồi im lặng, Tể Phong nói tiếp.

“Có bắt tay điều tra từ nguồn thuốc chưa? Mặc dù không biết đó là thuốc gì, nhưng nếu liên hệ với đột quỵ, cũng không phải không thể thu hẹp phạm vi. Dù sao cũng khó mà nói đây chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên.” Đổng Thạc đề nghị.

“Tra rồi, tài khoản mạng xã hội, lịch sử trò chuyện vân vân, không hề nhắc đến nửa chữ ‘thuốc’. Hơn nữa vòng tròn bạn bè của hắn và vợ hắn không có ai hiểu rõ về thuốc men. Sạch sẽ đến mức khiến tôi suýt nữa tin vào lời giải thích hương liệu của hắn.”

“Ừm……” Đổng Thạc trầm tư.

“Thôi không nói chuyện này nữa.” Tể Phong vỗ tay xuống bàn, cứ như cần phải dùng tay để nói sang chuyện khác: “Quên nói với cậu, Trần Tử Sang, anh trai của nạn nhân trong vụ án trước của cậu, tìm được thi thể của anh ta rồi.”

“Tìm được rồi?” Đổng Thạc lập tức mở to mắt.

“Ừ, rơi xuống sông ở núi Sơn Nha.”

Nói tiếp: “Núi Sơn Nha nằm ngay ranh giới giữa tỉnh Kinh Châu và tỉnh Sơn Châu, vì đây là một đoạn đường hẻo lánh, hơn nữa bởi vì giao giới lộn xộn một tý, quốc lộ luôn trì trệ chưa sửa chữa, khu vực ven sông có nhiều đoạn hàng rào đã bị hỏng, camera giám sát cũng hỏng gần hết. Nếu không nhờ phần mềm của hình sự đặc biệt các cậu, vừa tạo mô hình 3D vừa mô phỏng tuyến đường, dựa tìm kiếm thủ công chắc phải vất vả đến tháng sau mất.”

“Hôm nay đội cứu hỏa vừa phối hợp trục vớt xe và thi thể lên, đã đưa đi giám định tử thi và kiểm tra dấu vết rồi. Nhưng hiện trường rơi sông đã bị xe cộ qua lại phá hủy hoàn toàn, căn bản không có hy vọng điều tra được cái gì. Thi thể cũng ngâm dưới nước mấy tuần, không giải phẫu thì không thể nhìn ra nguyên nhân cái chết. Đây, ảnh hiện trường và thi thể, tôi còn giữ vài tấm trong điện thoại.” Đặt điện thoại lên bàn.

Đổng Thạc không chút khách sáo cầm lên xem.

“Hai thi thể?” Anh hỏi: “Người còn lại là người lái thuê sao?”

“Cậu nghĩ sao?” Tể Phong không trả lời mà hỏi ngược lại.

“Không giống.” Đổng Thạc chỉ vào màn hình: “Đôi giày thể thao tăng chiều cao này, không giống giày của người lái xe, nhất là lái xe hộ vào ban đêm. Tuy rằng không thể hoàn toàn loại trừ khả năng muốn chết.”

“Liếc mắt là nhận ra ngay.” Tể Phong nhíu mày: “Không sai, chúng tôi cũng nghi ngờ cậu ta và người lái xe trong đoạn video giám sát không phải cùng một người, dù trên người thi thể có mặc áo gile của tài xế lái xe thuê, vóc dáng cũng tương tự với hình ảnh trong camera. Ngoài ra, còn một điểm nữa, mặc dù xe rơi từ độ cao mấy chục mét xuống nước, sức công phá không khác gì đâm vào nền bê tông, nhưng chuyên viên giám định dấu vết vẫn phát hiện một vài dấu vết trên đèn pha bên trái, không phải do rơi xuống nước tạo thành, mà giống như va phải người hoặc cây. Mà những dấu vết đó có khả năng rất cao khớp với vết thương trên thi thể ngồi ở ghế lái.”

“Cho nên các anh nghi ngờ, người lái hộ chở Trần Tử Sang đụng phải ai đó, sau đó đặt người bị đụng lên ghế lái, rồi dùng thủ đoạn gì đó khiến xe chìm xuống sông?” Đổng Thạc hỏi.

“Đại khái là vậy.” Tể Phong gật đầu: “Nhưng cụ thể là cố ý giết người hay vì che giấu tai nạn, phải đợi xác nhận danh tính thi thể và kết quả nghiệm thi. Đồng thời chúng tôi cũng đang tìm kiếm trên các con đường gần đó, xem có thể tìm được dấu vết tai nạn giao thông, chẳng hạn như máu và dấu phanh xe hay không.”

“Danh tính thi thể.” Đổng Thạc xoa cằm: “Chờ đã, cho tôi xem lại.” Anh kéo điện thoại về phía mình, xem đi xem lại mấy bức ảnh của thi thể ngồi ở ghế lái.

“Sao vậy?”

“Mặc dù thi thể đã bị sưng phồng do ngâm nước, nhưng anh có cảm thấy, thi thể này rất trẻ tuổi không? Tuổi đôi mươi? Còn đôi giày và cách ăn mặc này, giống học sinh cấp 3?”

“Học sinh cấp 3?”

“Bản đồ, đưa bản đồ cho tôi xem.” Đổng Thạc nói như vậy, nhưng tay đã lấy điện thoại của mình ra: “Tôi nhớ trường Trung học số 1 của thành phố vì muốn yên tĩnh nên mười mấy năm trước khi xây lại đã chọn một nơi không có làng phía trước không có quán trọ phía sau. Đây, anh xem.” Anh chỉ trên bản đồ: “Đây là trường Trung học số 1 của thành phố, đây là hiện trường xe rơi xuống sông. Đường xe thoạt nhìn khá xa, nhưng tính theo đường thẳng thì không xa lắm. Đây là ký túc xá của trường, nếu từ phía sau đi ra, đi theo hướng này……”

“Thì đến ngay gần đó.” Tể Phong tiếp lời Đổng Thạc: “Nếu tai nạn xảy ra trên con đường này, thì hoàn toàn có khả năng nạn nhân bị tai nạn và Trần Tử Sang bị đưa đến núi Sơn Nha rồi dìm xuống sông……”

“Nhưng có một điều,” Đổng Thạc lại nói: “Đúng lúc Trần Tử Sang cũng là giáo viên trường Trung học số 1. Trùng hợp vậy sao?”

“…… Không rõ lắm, tôi sẽ đi tra ngay.” Tể Phong lập tức bật dậy, vẫy tay chào rồi chạy đi.

Ánh mắt của Đổng Thạc dõi theo hướng Tể Phong rời đi, dõi theo, rồi đột nhiên đối diện với một người từ trong Cục cảnh sát bước ra. Là Lư Linh Vận.

Hai người rõ ràng đều nhìn thấy đối phương, nhưng lại…… tỏ ra như không thấy.

Chờ đến khi bóng dáng Lư Linh Vận hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt, Đổng Thạc thở dài một hơi, cũng không biết là đang cảm thán điều gì.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com