Lư Linh Vận dừng bước, nhìn về phía vang lên âm thanh, cô nhìn thấy Phương Du và mẹ của cô ấy. Ở góc độ mà mẹ Phương không nhìn thấy, Phương Du đang cố gắng ra dấu gì đó, nhưng những thủ thế ấy trong mắt Lư Linh Vận, chỉ là những hình ảnh đứt quãng không rõ nghĩa.
“Sao cô ở đây?” Quát Lư Linh Vận xong, mẹ Phương quay đầu nhìn sang con gái: “Con biết nó ở đây đúng không? Cho nên mới giấu mẹ, mỗi lần mẹ muốn đến đều bắt mẹ báo trước với con, để con đẩy nó ra? Con còn giấu mẹ chuyện gì? Nó là ai con không biết sao? Con không nhớ nó đã làm gì sao? Tại sao chân của anh con không cử động được? Hả? Phương Du!!”
“Mẹ, Linh Vận cậu ấy……”
“Con im miệng!” Mẹ Phương đập bàn đứng lên.
Lư Linh Vận không nói một lời, quay người rời đi.
“Cô đứng lại!” Một tiếng quát giận dữ vang lên từ phía sau.
Lư Linh Vận thầm thở dài nhưng vẫn không dừng bước.
“Tôi bảo cô đứng lại!” Giọng của mẹ Phương lớn đến mức thu hút sự chú ý của nửa phố ăn vặt: “Dụ dỗ con trai tôi…… Lư Linh Vận, cô đứng lại cho tôi!!”
Lúc nóng giận, đầu óc như chập mạch, bình giữ nhiệt đựng canh còn nóng không đóng nắp cứ như thế bị bà ném về phía Lư Linh Vận — người không thấy quỹ đạo parabol của nó.
Chiếc bình đập vào vai Lư Linh Vận, nước canh nóng bỏng và con gà ác vô tội trong canh đổ lên lưng và cánh tay phải của cô. Đau nhức khiến Lư Linh Vận run rẩy.
Bịch, chiếc bình rơi xuống đất; phịch, gà ác trượt từ lưng của Lư Linh Vận xuống đất. Toàn bộ phố ăn vặt lặng ngắt như tờ.
Lư Linh Vận quay đầu lại, nhưng vẻ mặt của cô cực kỳ bình tĩnh, bình tĩnh đến mức gần như vô cảm, nhìn qua Phương Du, lướt qua mẹ Phương, sau đó dừng lại trên cánh tay phải đỏ ửng của mình. Cô thử nhấc tay phải lên, song cả cánh tay lại không kiểm soát được mà run rẩy. Cô thở dài, hạ tay xuống, vẫn không nói một lời, quay đầu bỏ đi.
“Cô còn……” Mẹ Phương chưa kịp nói hết câu thì bị một giọng nói ngắt ngang.
“Mấy người đang làm gì thế?!” Giọng nói ấy khiến vẻ mặt của Lư Linh Vận dao động, bởi vì chủ nhân của âm thanh ấy là Đổng Thạc.
Thăm dò được Phương Du đang ở phố ăn vặt, Đổng Thạc và Tăng Triết Phương vội vàng chạy đến, đúng lúc chứng kiến toàn bộ cảnh tượng từ đầu đến cuối không quá ba mươi giây kia, từ tiếng quát của mẹ Phương cho đến khi bình giữ nhiệt bị bà ném. Bọn họ không kịp ngăn cản, chỉ trơ mắt nhìn nước canh nóng hổi đổ lên người cô gái quen thuộc kia, rồi nhìn cô bình thản, ánh mặt lạnh nhạt, bước chân vững vàng.
Một người, rốt cuộc đã làm gì, mới có thể bị người khác không chút do dự hắt canh nóng lên người? Một người, rốt cuộc trải qua những gì, mới có thể bình tĩnh đối mặt với nước nóng chín mươi độ hắt lên người mình như vậy? Đổng Thạc không biết.
“Mẹ?!” Giọng nghẹn ngào của Phương Du phá vỡ sự im lặng ngắn ngủi này: “Linh Vận……” Cô ấy đẩy mẹ mình ra, chẳng ngó ngàng gì mà đuổi theo Lư Linh Vận.
Nhưng Lư Linh Vận không dừng bước, cũng không ngoảnh lại.
“Linh Vận!” Đổng Thạc cũng đuổi theo, còn Tăng Triết Phương thì đi về phía mẹ của Phương Du vẫn chưa nguôi giận.
—
“Tại sao tôi hất vào cô ta? Cảnh sát, cô hỏi tôi tại sao à?! Cô ta dụ dỗ con trai tôi, hại nó liệt nửa người còn chưa đủ, giờ lại dụ dỗ con gái tôi, tại sao tôi không được hất canh vào cô ta?!” Tâm trạng của mẹ Phương rất kích động: “Con nhỏ đó không cha không mẹ, chính là một con hồ ly tinh ! Lai Lai con tôi thấy nó tội nghiệp nên đối xử tốt với nó một chút, thế là nó cứ bám lấy, dụ dỗ con tôi. Thằng bé trong độ tuổi dậy thì, có biết gì đâu, cứ nghĩ đó là tình yêu thuần khiết, chốc thì vượt chín tầng trời để hái trăng, chốc thì vượt năm đại dương để bắt rùa (*).”
(*) Vượt chín tầng trời để hái trăng, vượt năm đại dương để bắt rùa (Khả thượng cửu thiên lãm nguyệt, khả hạ ngũ dương tróc miết): Trích từ 《Thủy điệu ca đầu · Trùng thượng Tỉnh Cương sơn》 của Mao Trạch Đông.
“Còn nó thì sao? Hay lắm, dính líu đến đám lưu manh văn dốt vũ dát, khiến Lai Lai vì bảo vệ nó mà không ngại nguy hiểm đắc tội đám điên ấy. Chúng nó lừa Lai Lai vào rừng, dùng gậy đánh, dùng đá đập, khiến thằng bé không bao giờ đứng lên được nữa. Còn Lư Linh Vận thì sao? Xem như chẳng liên quan đến mình mà trốn tránh, mặc kệ Lai Lai bị sỉ nhục. Sau đó thậm chí không nói lời nào rời khỏi Tân Thúy, định nhắm mắt làm ngơ tẩy trắng bản thân.”
“Không biết nó cho hai đứa nhỏ uống bùa mê thuốc lú gì, bao nhiêu năm trôi qua, Lai Lai liệt nửa người mà vẫn nhớ mãi không quên nó, bây giờ ngay cả Du Du cũng bị nó lừa. Nếu biết nó cũng học ở đại học thành phố, có chết tôi cũng không cho Du Du thi vào đây! Loại người như nó. Tôi gặp một lần thì tạt nước một lần! Không phá hủy khuôn mặt hồ ly đó, tôi thề không bỏ qua!”
“Khụ.” Tăng Triết Phương không nghe nổi nữa, ho khan một tiếng: “Bác gái, bất kể trước đây hai người có mâu thuẫn thế nào, hành vi hôm nay của bà có thể cấu thành tội cố ý gây thương tích, bà có thể sẽ bị tạm giam hình sự, sau đó tùy theo tình hình, thậm chí có thể bị khởi tố. Bà……” Điện thoại đột nhiên đổ chuông.
Là Đổng Thạc gọi.
Sau khi cất điện thoại, Tăng Triết Phương thở dài, đổi giọng: “Người bị hại không có ý định truy cứu trách nhiệm hình sự, đồng ý hòa giải với bà, cho nên lần này……”
——
Nơi khác, bệnh viện trực thuộc đại học Y, khoảng mười mấy phút trước.
“Anh tôi vì cờ bạc nợ tiền nên bị Lã Cường và đàn em của hắn đánh hội đồng.” Phương Du ngồi trên ghế trong sảnh, đầu cúi thấp, hai tay nắm chặt: “Anh ấy không dám nói với cha mẹ, cho nên cha mẹ cứ nghĩ……”
“Cờ bạc?” Đổng Thạc rời mắt khỏi hướng Lư Linh Vận được nhân viên y tế đưa đi.
Phương Du gật đầu: “Anh ấy bắt đầu thế nào, tôi cũng không rõ lắm, nhưng chắc có liên quan đến trận đấu bóng rổ năm đó giữa lớp chúng tôi và lớp D, bởi vì nơi anh ấy đánh bạc là sòng bạc chui của cha Lã Cường. Ban đầu anh ấy thắng được chút tiền, chơi mãi thành nghiện, lấy hết tiền sinh hoạt cha mẹ cho đi đánh bạc. Gia cảnh nhà chúng tôi tốt, cho nên từ bé đến lớn tiền tiêu vặt cũng xem như xa xỉ, bình thường cha mẹ cũng không kiểm soát chúng tôi dùng tiền làm gì, chuyện anh tôi cờ bạc cũng không bị phát hiện.”
“Chẳng phải cờ bạc luôn như vậy sao? Trước tiên cho anh thắng vài lần, sau đó sẽ mất hết vốn liếng. Anh ấy nợ mấy chục nghìn, lấy hết tiền lì xì, tiền sinh hoạt, tiền tiêu vặt của cả hai chúng tôi cũng không đủ trả, anh ấy lại không dám nói với cha mẹ, thế là nợ chồng chất, cho đến khi bố Lã Cường đích thân đến nhà trẻ, trước mặt mọi người túm lấy cổ áo anh ấy, giao kỳ hạn cuối cùng……”
“Anh ấy sợ, tôi nghĩ anh ấy nên nói với cha mẹ, anh ấy cũng từng nghĩ như thế. Nhưng không biết tại sao, một hôm anh ấy đột nhiên đổi ý, bảo rằng mình có cách khác, chắc chắn sẽ khiến bọn họ xóa nợ…… Ngày hôm sau, anh ấy hẹn Lã Cường đến khu rừng sau trường học.”
“Tôi định nói với cha mẹ, nhưng hồi đó nhà trường không cho học sinh mang theo điện thoại, không thể nhắn tin, gọi bằng điện thoại công cộng thì cha mẹ bận việc không nghe máy, tôi không còn cách nào khác, chỉ đành lén lút theo sau. Khi tôi đến đó, chỉ thấy…… năm sáu người cầm gậy đánh anh tôi, anh tôi ôm đầu nằm bẹp dưới đất…… tôi…… tôi không nhớ chuyện xảy ra sau đó, hình như mắt tối sầm lại, khi ý thức khôi phục thì bọn Lã Cường đã đi hết, chỉ còn anh tôi nằm trên mặt đất.”
“Tôi cõng anh ấy ra ngoài cầu cứu, tìm người báo cảnh sát, liên lạc với cha mẹ. Chuyện sau đó…… cứ như thế, dù sao cha của Lã Cường không phải người bình thường, năm sáu người đánh anh tôi đều bị trừng phạt, nhưng không bao gồm Lã Cường.”
“Cô nói là,” Đổng Thạc mở miệng: “Cô vừa đến đó thì mất ý thức?”
“Ừm……”
“Nhưng theo lời khai của các nhân chứng tại hiện trường, từ khi cô vào rừng rồi cõng anh trai ra ngoài, thời gian là nửa ngày, trong khoảng thời gian này, cha mẹ cô và cảnh sát đã tìm khắp khu vực phía đông thành phố, cũng lục soát cả khu rừng, nhưng không tìm thấy hai người. Cô tỉnh lại ở đâu? Sau khi tỉnh lại cô không hề hấn gì mà cõng anh trai ra ngoài sao? Bọn Lã Cường ở trong khu rừng ấy hơn sáu tiếng đồng hồ, trong khoảng thời gian đó đã xảy ra chuyện gì? Bọn chúng thật sự chỉ hành hung anh trai cô, đánh ngất cô, mà không làm cô bị thương?”
“Trước đây cảnh sát cũng từng hỏi như thế, nhưng tôi…… thật sự không nhớ.”
Lại là “không nhớ”. Đổng Thạc nghĩ, trong sự nghiệp cảnh sát hình sự của mình, trong số mười phần “không nhớ” mà anh nghe, thì có đến một phần đến từ miệng của Lư Linh Vận và những người xung quanh cô.
“Vậy phương pháp có thể khiến đối phương xóa nợ mà anh trai cô nói, cô có biết đó là gì?” Cáu kỉnh bởi câu ‘không nhớ’, Đổng Thạc đổi chủ đề.
Phương Du lắc đầu.
“Thôi, tôi đổi câu hỏi khác, vụ cá độ giữa lớp cô và lớp D mà anh trai cô khơi mào, có liên quan đến chuyện anh ta vướng vào cờ bạc không?”
“…… Chắc là có.”
“Vậy lý do cá độ là gì?”
“Chuyện này……” Phương Du bấm nhẹ vào ngón tay: “Tôi không biết, có lẽ là sở thích của nam sinh.”
“Thật sao?”
“Đúng vậy.” Phương Du né tránh ánh mắt của Đổng Thạc.
“Hành vi hôm nay của mẹ cô, cô biết nguyên nhân không?”
Phương Du nhìn chằm chằm mũi chân không trả lời.
“Cô có biết Trần Mân Mân không?” Đổng Thạc đổi cách hỏi.
“Biết.”
“Cô có biết tại sao Trần Mân Mân bỏ học không?”
“Hình như là về nhà lập gia đình.”
“Trần Mân Mân không phải bỏ học, mà đã chết rồi.” Đổng Thạc bình tĩnh nói ra câu này, đồng thời quan sát kỹ biểu cảm của Phương Du, nhưng anh chỉ thấy sự kinh sợ thuần túy.
Cô ấy không biết gì sao?
Chờ Phương Du lấy lại bình tĩnh từ cú sốc, Đổng Thạc tranh thủ rèn sắt khi còn nóng: “Tình cảnh của Trần Mân Mân ở lớp D, cô biết không?”
“Biết…… Lẽ nào cô ấy…… bị Lã Cường và họ Liêu hại?” Phương Du ngẩng đầu lên.
“Bây giờ chúng tôi vẫn chưa xác định liệu cô ấy có phải tử vong phi tự nhiên hay không?”
Phương Du không nói gì, lại cúi đầu nhìn mũi chân.
“Ngoài Lã Cường và Liêu Thư Loan, cô có biết ai khác thân thiết với Trần Mân Mân không? Chẳng hạn……”
“Tôi không nhớ, chuyện lâu như vậy, hơn nữa không phải lớp tôi.” Phương Du hơi hấp tấp ngắt lời Đổng Thạc.
“Nhưng cô nhớ rõ Trần Mân Mân, rõ ràng không phải lớp cô, lại là chuyện lâu như vậy.” Giọng của Đổng Thạc vẫn ôn hòa, nhưng chính sự ôn hòa ấy lại khiến lời nói của anh mang một ý nghĩa khác.
“Tôi……” Phương Du cắn môi: “Có lẽ vì cô ấy liên quan đến Lã Cường.”
“Vậy sao?”
Phương Du gật đầu.
“Được, nếu như vậy, tôi sẽ hỏi thẳng.” Đổng Thạc thẳng lưng, dùng ưu thế chiều cao từ trên cao nhìn xuống Phương Du: “Trước khi vào đại học, cô có biết Lư Linh Vận không?” Trong ánh mắt ôn hòa của Đổng Thạc ẩn giấu sự sắc bén.
“Tôi……”
“Cảnh sát Đổng!” Một giọng nói quen thuộc từ xa ngắt ngang cuộc đối thoại của bọn họ, là Lư Linh Vận vừa xử lý xong vết bỏng, tay phải được băng bó. Sau khi gọi Đổng Thạc, cô không đi đến chỗ hai người họ, mà chỉ đứng từ xa nhìn anh, ánh mắt như muốn truyền tải điều gì đó.
Đổng Thạc hiểu ý, anh gật đầu với Phương Du: “Cảm ơn đã hợp tác.” Sau đó đứng dậy, bước về phía Lư Linh Vận.
Đổng Thạc và Lư Linh Vận rời đi, để lại Phương Du hóa đá tại chỗ. Cô ấy không dám đi theo, cũng không có lý do đi theo. Bởi vì, người làm tổn thương Lư Linh Vận, chính là mẹ của cô ấy.
Chuyện cố gắng trốn tránh suốt ba bốn năm, cuối cùng lại bất thình lình xảy ra. Làm sao đây? Có thể làm gì đây? Rõ ràng đã nói sẽ lật sang trang mới, sẽ làm bạn tốt của nhau mà……
Dinh dong, điện thoại vang lên, một tin nhắn WeChat.
“Không phải lỗi của cậu. —— Lư Linh Vận.”
“Nhưng mà……” Phương Du gõ đi gõ lại hai chữ này, xóa rồi gõ lại, nhưng mãi không thể gõ thêm chữ nào ngoài hai chữ đó.
Đúng vậy, nhưng mà, nhưng mà cái gì? Người đáng lẽ nên xấu hổ và cảm kích là mình mà, còn nhưng nhị cái gì nữa?