“Thế thì sẽ là chuyện khác.” Hứa Quân Duệ nắm lấy vai Lư Linh Vận: “Dựa vào tình hình, con biết bao nhiêu, sử dụng thành thạo đến đâu, chú sẽ quyết định dạy con những gì, cho con biết những gì.”
“Thế còn chú? Chú và ông ngoại có quan hệ gì? Chúng ta, có phải đồng loại không?” Lư Linh Vận hỏi tiếp.
“Sao có thể chứ?” Hứa Quân Duệ cười: “Con nghĩ năng lực của ông ngoại con là củ cải bắp cải à, ai cũng có thể có sao? Thứ đó, vốn dĩ trên thế giới này chỉ có một người có thể có, nếu con kế thừa, tức là con đã trở thành ngoại lệ đầu tiên, ‘người thứ hai’ đầu tiên.”
“Vậy sao?” Lư Linh Vận dùng tay phải chạm vào chân ghế: “Thật không? Thế thì, chú là ai? Không……”
“Thật.” Hứa Quân Duệ ngắt lời cô: “Nhưng nếu con không tin, chú cũng chẳng còn cách nào. Chú là ai…… con đoán đi. Hiện tại chú chỉ có thể nói bấy nhiêu thôi, dù sao vẫn chưa chắc con có phải người ‘thứ hai’ đầu tiên hay không mà.”
“…… Chú muốn xác định như thế nào?” Lư Linh Vận hỏi.
“Tất nhiên phải thấy tận mắt mới tin.” Hứa Quân Duệ đáp.
Ông ngoại từng nói, ngoài người đó, không ai đáng tin cả. Vậy có nghĩa là, người đó, tức là Hứa Quân Duệ, có thể tin tưởng…… sao?
Lư Linh Vận nhắm mắt lại, áp ngón trỏ bị giấy cứa chảy máu vào chân ghế. “Tiến, cực hạn.” Cô thầm niệm trong lòng.
Loảng xoảng ——
Toàn bộ chân ghế sắt, chỉ trong vòng không phẩy mấy giây ngắn ngủi, trở nên gỉ sét và giòn rụm, dưới trọng lượng không quá nặng của Lư Linh Vận, ngay lập tức hóa thành tro. Chiếc ghế mất một chân nên mất cân bằng, vai trái của Lư Linh Vận cũng theo đó mà thoát khỏi ma trảo của Hứa Quân Duệ.
Nhưng chưa kịp vui mừng nửa giây, bàn tay như gọng kìm của Hứa Quân Duệ lại khóa chặt lấy vai cô. Cô lại một lần nữa đập đầu xuống mặt bàn, chỉ khác là lần này, bị vặn lệch một góc kỳ lạ, là phải vai của cô.
“Cũng không tệ.” Hứa Quân Duệ đá chiếc ghế ra xa: “Nhưng vẫn còn kém xa.”
“Chú muốn thấy tận mắt cũng đã thấy rồi.” Lư Linh Vận nghiến răng nghiến lợi nói, cố chịu đựng cơn đau ở cánh tay phải.
“Nhưng con chưa lấy được dây chuyền của chú.” Giọng của Hứa Quân Duệ hiển nhiên tựa như đang nói “sao con có thể không biết ghế có bốn chân”.
“……” Hiếm khi, trên trán Lư Linh Vận nổi gân xanh.
“Sao? Có muốn tiếp tục không? Nhưng chú nói trước, vì con đã chứng minh được rằng mình có chút năng lực, vậy nên, chú sẽ không nương tay như trước nữa.” Nói đoạn, tay lập tức tăng lực.
Rắc ——
Lần này Lư Linh Vận thật sự nghe thấy tiếng khớp vai bị trật, cơn đau dữ dội khiến mắt cô tối sầm lại, chân mềm nhũn.
“Quy thức, hai mươi phút!” Cô hét lên.
Thời gian đảo ngược.
——
Hít sâu một hơi trước cửa văn phòng, sau đó Lư Linh Vận đẩy cửa ra. Lần này, cô không đến gần Hứa Quân Duệ, mà đứng ngay cửa hét lớn: “Sếp.”
“…… Đã là xế chiều rồi.” Lư Linh Vận xoa bóp bả vai, về mặt s1nh lý thì không có vấn đề gì, nhưng tâm lý thì rất có vấn đề, ra vẻ định thu dọn hộp cơm trên bàn.
“Ồ, không cần, lát nữa chú tự rửa cũng được.” Hứa Quân Duệ ngăn cô lại, rồi chỉ vào vai cô: “Vai con làm sao vậy? Sao cứ ôm mãi thế?”
“Bị lừa đá.” Lư Linh Vận mặt không biến sắc trả lời.
“Lừa?” Hứa Quân Duệ vừa ngáp vừa dụi mắt: “Chuồng ngựa của lão Quần nuôi lừa từ khi nào thế? Sao chú không biết.”
“Không hẳn.” Lư Linh Vận nghiêm túc nói: “Cưỡi ngựa là hoạt động giải trí ở khu du lịch, còn cưỡi lừa là trào lưu mới, đáng tiếc, đó lại là một con lừa hoang không màng đạo lý.”
“Ừm, lão Quần đúng là… Đem một con lừa chưa huấn luyện tốt đến Bách Lý Họa Lang, không sợ gây chuyện sao?” Hứa Quân Duệ sờ cằm nói: “Con không sao chứ? Cẩn thận một chút, không nắm chắc thì đừng đi lung tung gây chuyện, nếu bao lâu nay gallery không có chuyện gì, chứng tỏ lừa hoang không phải cứ thấy người là đá, chắc chắn tại con làm gì nó đúng không? Hơn nữa, mắt của con, con rõ hơn chú mà, bị lừa đá cũng không thấy rõ con lừa nào đá.”
“Không, lần này thấy rõ lắm.” Lư Linh Vận nhún vai, không rõ là đang thử xem vai mình đã bình phục chưa, hay đang bộc lộ cảm xúc gì đó: “Chính là con lừa có nốt ruồi đen trên tai, nhìn như xỏ khuyên tai ấy.” Vẻ mặt của cô vẫn nghiêm túc.
“……” Hứa Quân Duệ không nhớ chuyện trước khi hồi tố, bèn lúng túng sờ tai phải có nốt ruồi của mình.
Nhìn vẻ mặt đầy nghi hoặc của Hứa Quân Duệ. Lư Linh Vận bề ngoài vẫn giữ vẻ mặt hiền lành vô tội, nhưng trong lòng lại ngập tràn cảm giác thỏa mãn vì đã trả được thù.
“À, đúng rồi, suýt nữa thì quên.” Thấy mục đích trả thù đã đạt được, Lư Linh Vận một vừa hai phải chuyển chủ đề: “Sếp, con tìm chú vì muốn thương lượng một chuyện.”
“Thương lượng?” Hứa Quân Duệ liếc nhìn đồng hồ điện tử, sau đó đột ngột đứng lên: “Ồ, đến giờ rồi. Có chuyện gì thì vừa đi vừa nói nhé.” Nói đoạn, ông bước ra khỏi văn phòng.
“Đi đâu?”
“Đỉnh Lạc Tiêu.” Hứa Quân Duệ vừa nói vừa đi đến phòng dụng cụ sát vách, lấy hai bộ dây thừng, khoen móc, bulong nở (*), móc treo, chalk bag (**), và các thiết bị leo núi khác. Ông ném một bộ cho Lư Linh Vận: “Kế hoạch trước đây có đề cập đến việc mở một tuyến đường leo núi mới ở núi Lạc Tiêu mà phải không? Chú đã thử vài tuyến nhưng không phù hợp lắm với du khách, hôm nay định thử một tuyến mới. Đúng lúc con tới, cùng phụ một tay đi, hai người chắc chắn nhanh hơn một người, hơn nữa đi một mình chán lắm.”
(*) Bulong nở còn gọi là tắc kê nở, bulong nở là loại bulong được thiết kế cấu tạo đặc biệt, có khả năng chịu lực và chịu tải rất tốt, bulong nở có bộ phận giãn được gọi là áo nở nhằm tăng cường khả năng liên kết giữa các kết cấu hoặc giữa kết cấu khung với thành bê tông công trình.
(**) Chalk bag: túi dùng để đựng phấn tạo ma sát sử dụng khi leo núi.
“Leo núi là môn thể thao cô độc, chẳng phải chính chú nói thế sao?” Lư Linh Vận khó chịu nhìn bộ dụng cụ được đưa tới.
“Đúng vậy.” Thấy Lư Linh Vận không nhận, Hứa Quân Duệ đưa bộ dụng cụ tới gần hơn: “Chính vì môn thể thao này cô độc nên mới cần bạn đồng hành.”
“……” Miệng đàn ông, dễ thay đổi: “Nếu chú cần người mở đường, chị Toa phù hợp hơn con mà? So với chú, con chậm như ốc sên, bị chú bỏ xa cả chục mét, như thế có khác gì chú leo một mình đâu?”
“Bởi vì con chậm nên chú mới tìm con đấy.” Ông nhét bộ dụng cụ vào tay Lư Linh Vận: “Có so sánh thì mới thấy sự khác biệt, mới có cảm giác thành tựu. Đi với Toa Toa, nếu bị đuổi kịp, sẽ thành thất bại mất. Mấy đứa trẻ các con thất bại một chút cũng chẳng sao, nhưng chú già rồi, thất bại thì tổn thọ lắm. So với Toa Toa, con tốt biết bao? Quả thật là suối nguồn mang đến cảm giác thành tựu. Còn chuyện muốn thương lượng mà con nói, vừa leo vừa thương lượng nhé.”
Gân xanh trên trán Lư Linh Vận lại giật giật, tiếp đó cô dùng giọng điệu có thể xem là bình tĩnh để nói: “Hai người, một trên vách đá, một dưới vách đá, cách nhau cả chục mét, làm sao nói chuyện? Rống lên à?”
“Leo một vách đá mà cách nhau cả chục mét, cần gì phải ‘thương lượng’ nữa?” Hứa Quân Duệ nói bằng giọng điệu hiển nhiên.
“……” Con lừa hoang đeo khuyên tai!
——
Một giờ sau, tại lưng chừng núi Lạc Tiêu.
Lư Linh Vận treo mình trên vách núi, đóng xong một chiếc bulong nở, treo dụng cụ lên thắt lưng, rồi ngẩng đầu nhìn bóng người phía trên đã nhỏ như quả táo, cô thở dài.
Thân phận của ông ngoại, thân phận của ông ấy, còn có bí mật đằng sau năng lực của mình.
Lư Linh Vận lại thở dài, điều chỉnh hơi thở, tính toán khoảng cách từ vị trí mình đang đứng đến đỉnh núi và chân núi, cuối cùng, sau khi xác định mình đã leo được nửa chặng đường, cô cắn môi, tháo dây thừng chính, dây thừng phụ, đai lưng, chalk bag và các thiết bị bảo hộ khác quanh người, treo chúng lên vách đá dựng đứng. Trong tình huống đã tháo hết thiết bị bảo hộ, cô di chuyển sang trái hai ba mét, lệch khỏi tuyến đường mà cô đã leo từ chân núi lên.
Sau đó, cô cố tình dùng ngón cái tay phải cứa lên một mảnh đá sắc bén, xóa đi vết mực đen trên cổ tay, tiếp đó dùng máu viết một dòng chữ mới lên cổ tay, vẫy máu lên không trung, đồng thời dùng đồng hồ đeo tay bắt đầu đếm ngược một giờ: “Dừng.”
Cơn gió thổi qua mặt biến mất, dây thừng đang đung đưa theo gió cũng đứng yên. Đồng thời, cùng dừng lại, còn có bóng người xa xăm trên kia, cùng với, toàn bộ thế giới. Ngoài trừ, Lư Linh Vận và đồng hồ đếm ngược.
Trong thế giới bất động này, Lư Linh Vận tiếp tục leo lên, tiến về phía Hứa Quân Duệ, hướng về phía đỉnh núi. Trang thiết bị bị bỏ lại trên vách đá phía sau như hòa thành một thể với mỏm đá, không thể di chuyển, do thời gian ngừng trôi, nên chúng không còn giá trị sử dụng, bởi thế nên cô mới tháo chúng ra trước.
Tuyến đường xa lạ, lần đầu thử thách, lại không có bất kỳ biện pháp an toàn nào, một khi trượt tay trượt chân, kết cục duy nhất là: chết.
Nhưng ý nghĩa của “chết” đối với Lư Linh Vận lại không giống những người khác, đặc biệt sau khi cô đã thay đổi dãy số trên tay trái. “Chết” chỉ là một cách gọi khác của “khởi động lại” mà thôi. Vậy nên, cô phải mạo hiểm, phải “lấy ra bản lĩnh thật sự” để đoạt lấy thẻ bài quân nhân kia, sau đó tìm kiếm câu trả lời mà cô đã cố tình lảng tránh suốt chín năm qua.
Bởi vì hiện thực không cho phép cô tiếp tục trốn tránh, bởi vì sau khi cô đọc bài viết của 《Loạn Ngữ》, lần đầu tiên cô nhận thức rõ ràng về khả năng tồn tại người “đeo huy hiệu đồng hồ cát”.
Khi Lư Linh Vận leo đến bên cạnh Hứa Quân Duệ, đồng hồ đếm ngược đã trôi qua hơn nửa thời gian. Cô lại bóp máu từ ngón tay bị thương, bôi lên thẻ bài quân nhân bất động giữa không trung, dây chuyền khôi phục khả năng chuyển động, Lư Linh Vận kéo nhẹ một cái, nó rời khỏi cổ của Hứa Quân Duệ, ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay cô.
Không có nhiệt độ nhưng có cảm giác, không thấy gồ ghề nhưng lại có thể sờ thấy vân, Lư Linh Vận vốn định quan sát kỹ vật liệu đặc biệt này, nhưng đồng hồ đếm ngược cho biết thời gian không cho phép.
Thế là cô tiếp tục leo lên.
Kỹ năng leo núi, parkour (*), sinh tồn dã ngoại…… của Lư Linh Vận đều do Hứa Quân Duệ đích thân dạy. Tuy rằng Hứa Quân Duệ luôn trêu cô leo như ốc sên, nhưng thực tế, Lư Linh Vận không leo chậm, chỉ là không nhanh bằng Hứa Quân Duệ — người có căn phòng đầy cúp về các môn thể thao mạo hiểm.
(*) Parkour là một môn thể thao đường phố đòi hỏi sự mạo hiểm, liều lĩnh để có thể bộc lộ những giới hạn về thể chất và tinh thần của một người thông qua việc vượt qua những chướng ngại vật.
Có lẽ vì từ lâu đã còn không còn bận tâm về “tính mạng”, Lư Linh Vận không có áp lực tâm lý, sau khi tháo bỏ thiết bị, tốc độ của cô nhanh hơn nhiều.
Trên đường đi, cũng không phải không có nguy hiểm, nhưng cô đều giải quyết kịp thời. Khi đồng hồ đếm ngược kết thúc, thế giới khôi phục trạng thái động, thời gian lại tiếp tục trôi, đỉnh núi đã hiện ra trước mắt cô, còn Hứa Quân Duệ phía dưới, lại biến thành một bóng người nhỏ như quả táo.
Hứa Quân Duệ nhìn thấy “dịch chuyển tức thời” của Lư Linh Vận, ông ngạc nhiên, nhưng không sửng sốt.